CHƯƠNG 2: HOA HUYỆT CỦA VƯƠNG GIA ĐƯỢC KHAI BAO

2.1K 42 0
                                    


“Làm càn … a a a…” 

Cự bổng làm càn rút ra cắm vào, làm đến hai bên hoa môi sưng đỏ không còn tác dụng che lấp, côn thịt dữ tợn diễu võ dương oai thao vào khe hở mềm mại, miệng cúc huyệt bị côn thịt tiến vào rút ra, liên luỵ đến hoa hạch mẫn cảm tiết ra dâm thủy xì xì tung toé.

Hạ bộ giữa hai chân không hề có lông mao rất trơn bóng tràn đầy chất lỏng dơ bẩn, dưới đáy dủng đạo tràn ngập càng nhiều chất lỏng, nam tử tóm chặt cẩm y giãy dụa, vẻ mặt thoải mái đến mức tận cùng, nước bọt quên nuốt chảy ra khóe miệng, tóc dài đen nhánh dính ở trên gương mặt tuấn tú che kín cả khuôn mặt đang đỏ bừng, thân thể trắng nõn đầy mồ hôi rơi vào bên trong cẩm y hoa lệ chiếu ra một mảnh diễm sắc. 

Đẹp đẽ lại dâm đãng, câu dẫn nam nhân cùng y giao phối. 

Uông Nghĩa Thăng mở miệng cắn vào đôi môi đỏ tươi bàn tay lớn mò trên tính khí của hắn, cự bổng mãnh liệt thao vào hoa huyệt dâm loạn mỗi một lần đều làm đến cùng, quy đầu mỗi một lần đều ma sát cái miệng nhỏ dưới đáy một chút dường như muốn chân chính tiến vào nơi tận cùng của dũng đạo. 

“Vô liêm sỉ… A a… Thả bản vương ra, không cho phép ngươi… A a a…” 

Hết thảy không cho phép đều biến thành càng thêm dùng sức mà thao làm, nam tử phát rồ kéo cánh tay của Uông Nghĩa Thăng lại cho dù cười cũng là cong khóe miệng cho đầu lưỡi to dài chen vào. 

Đầu lưỡi ngốc chui vào khoang miệng của nam tử, Uông Nghĩa Thăng không khỏi nhớ tới cảnh nam tử lè lưỡi liếm côn thịt của hắn, lập tức quấn lấy đầu lưỡi của nam tử. Đầu lưỡi mềm mại lập tức bị đầu lưỡi lớn của Uông Nghĩa Thăng áp chế lại, hắn liếm đầu lưỡi của đối phương, thưởng thức khoang miệng phân bố ra nước bọt, cùng đầu lưỡi kia triền miên khiêu khích. 

Không hề có kinh nghiệm nên nam tử hô hấp cũng không biết, há hốc mồm tùy ý để Uông Nghĩa Thăng xâm phạm vòm miệng của y. Không thể thở nổi khiến cho y trở nên tức giận, bị cự bổng xâm phạm khích thích hoa huyệt phát sinh từng làn từng làn khoái cảm, y không biết là mình bị tiện dân này đùa bỡn khoang miệng đến thoải mái không muốn giãy dụa, hay là hoa huyệt bị xâm phạm mới biến thành như vậy. 

Uông Nghĩa Thăng không muốn rút đầu lưỡi ra, quy đầu cũng giống như vậy tàn nhẫn đâm vào hoa huyệt, nhục bích bị mãnh liệt xuyên vào làm nam tử không ngừng run, mười ngón tay nắm chặt cánh tay của Uông Nghĩa Thăng lưu lại vết hằn đỏ chót. Uông Nghĩa Thăng đè lại hai vai của y, cự bổng lại đâm vào sâu tận đáy dủng đạo cọ xát cái miệng nhỏ, mã mắt không ngừng mà hôn cái miệng nhỏ. 

Hoa huyệt mở rộng đến mất đi độ co dãn, ngoại trừ cự bổng khổng lồ này không có người nào có thể lấp kín nó. 

“A a… Bản vương muốn hỏng rồi… Huyệt bị thao đến hỏng rồi… Ạch…” Hai chân nam tử mở ra gác trên hai cánh tay của Uông Nghĩa Thăng, ép buộc mở ra toàn bộ hạ thể dán vào hạ thể của Uông Nghĩa Thăng. Trong ánh mắt mơ hồ của y ngoại trừ hình bóng của Uông Nghĩa Thăng cũng không tồn tại bất cứ cái gì khác. 

Uông Nghĩa Thăng trước sau không lên tiếng, chỉ có hô hấp tiết lộ dục vọng của hắn đang cực nóng, vẫn kiên định thao hoa huyệt của nam tử, dùng cự bổng thật dài nhồi vào dủng đạo, hưởng thụ dủng đạo của nam tử rất ẩm ướt nhưng ấm áp. 

Người hầu của vương gia( H Văn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ