Chương17

1.4K 128 14
                                    

Sau cuộc họp trụ cột, phần lớn các trụ đều được nghỉ ngơi một thời gian. Shiori cũng vậy. Trong cuộc họp ngày hôm qua, Oyakata-sama có giới thiệu Shiori với mọi người. Một phần trong số đó vốn đã biết Shiori nên không sao, nhưng số còn lại thì vẫn chưa tin cho lắm. Đó là điều tất nhiên, giờ bảo rằng có một con người dù chưa hoá quỷ vẫn còn sống vài trăm năm thì ai tin ngay được. À, có ngài Oyakata, cô thực sự rất quý ngài, không chỉ vì truyện này.

Shiori được nghỉ tận một tuần, quãng thời gian có thể tính là dài với một trụ cột. Tiện vì rảnh rỗi, cô chạy đến Điệp phủ tìm nam chính đại nhân, tức Tanjiro. Shiori có chút chuyện muốn nói với cậu.

Buổi chiều, khi Shiori đến thì khu bệnh xá không có người, có vẻ họ vẫn đang luyện tập phục hồi chức năng. Cô lại đi đến khu giảng đường.

Vừa đến cô ngay lập tức bắt gặp Tanjiro đang đuổi bắt cùng với Kanao, dù có cố thế nào thì cậu cũng không thể bắt nổi cô ấy. Shiori lấy cái ghế ngồi tạm vào một góc, trong lúc chờ cậu, cô lấy ra hộp mochi đào mà Luyến trụ Mitsuri tặng trên đường tới đây. Luyến trụ thực sự là một cô gái đáng yêu, mặc dù thì cô có hơi khoẻ một chút.

Cho một miếng bánh vào miệng, Shiori cảm nhận được sự mềm mại và ngọt ngào của chiếc bánh nhỏ trong mồm mình. Mặc dù hơi ngọt quá nhưng cô vẫn rất thích, dẫu sao thì Shiori vốn rất thích đồ ngọt. Mùi thơm đào của miếng bánh càng làm vị giác nhạy cảm hơn. Cảm giác như miếng bánh đang mời mình mình ăn nó vậy.

-Này, cậu là người đã giúp Nezuko lần trước đúng không? Cảm ơn nhé.

Mải mân mê cái bánh, Shiori quên béng mất đến nam chính, ngẩng đầu lên, một cậu thanh niên tóc đỏ rực vuốt ngược ra sau đứng trước mặt cô. Ánh mắt hiền dịu híp lại thành một đường, môi cười mỉm, tạo ra một đường cong ấm áp. Bất giác, Shiori tưởng tượng đến Yoriichi. Cô cũng nhẹ cười lại.

-Không có gì.

-Tớ tên Tanjiro, hân hạnh được gặp.

-Shiori Tsugikuni, cậu cứ gọi là Shiori đi.

Cậu đưa tay ra, bàn tay chai sạn do cầm kiếm. Shiori cũng nắm lại, đôi tay mặc dù hơi thô ráp nhưng lại ấm vô cùng của Tanjiro khiến cho cô cảm thấy có chút thả lỏng.

-Vậy Shiori, chuyện em gái tớ———-

-Suỵttttt.

Cô nhanh chóng cắt lời cậu, ngón tay thon dài để trước miệng Tanjiro, ngăn cho cậu nói.

-Chỗ này không tiện.

Nói rồi, Shiori kéo tay cậu ra ngoài, Tanjiro giật mình chảy theo. Cô kéo cậu nhảy lên mái nhà. Bây giờ đã là hoàng hôn, mái nhà là địa điểm thích hợp nhất cho việc nói chuyện riêng và ngắm mặt trời lặn.

Cảm nhận từng tia nắng cuối cùng trong ngày, Shiori nằm dài ra mái nhà, tay khẽ hớt những lọn tóc bay loạn xoạ. Tanjiro chợt sững sờ trong giây lát, xong cậu nhanh chóng trở về vẻ thường ngày.

-Tanjiro, cậu đang tìm cách biến em gái cậu trở lại thành người đúng không?

-V-vâng! Tớ nhất định sẽ tìm mọi cách! Cậu có biết cách nào không?

[ DN kimetsu no yaiba] Kẻ dẫn lối cho các linh hồnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ