Chương25

922 97 11
                                    

Dinh thự Ubuyashiki, phòng của chúa công, một căn phòng không quá rộng, giữa căn phòng trải một tấm nệm, mà trên tấm nệm ấy lại có một người nằm. Oyakata-sama nằm im lìm trên tấm nệm, cả khuôn mặt đều bị bao phủ bởi băng trắng, những vết hoại tử đã lan gần như khắp cơ thể ngài. Đôi mắt không còn tia sáng nhìn chằm chằm lên trần, môi như mọi khi nhếch lên, vẫn là nụ cười đầy bao dung ấy, cứ như hết thảy đau đớn khắp cơ thể không tồn tại.

Ánh sáng yếu ớt hắt vào căn phòng, dù là buổi sáng nhưng do bị che bởi những tấm màn lên lượng tia sáng có thể lọt vào căn phòng càng trở nên ít ỏi, khiến cho khung cảnh âm u đến lạ. Mọi âm thanh không tồn tại ở nơi đây, sự tĩnh lặng bao trùm một cách tịch mịch. Chợt, Oyakata-sama lên tiếng, phá tan bầu không khí u ám nơi đây.

-Ta vẫn còn ở đây mà... sao mọi người nghiêm trọng vậy.

Giọng ngài hơi khàn khàn, nhưng vẫn khiến cho người ta bất giác được xoa dịu. Oyakata-sama nhẹ nhàng đùa giỡn, có lẽ, ngài không muốn mọi người vì chuyện của mình mà lo lắng.

-Ngài có ổn không?

Shiori ngồi ở bên cạnh, cô nhắm mắt, tay đặt lên lên bàn tay gầy gò của Oyakata-sama.

-Không phải ta vẫn còn đang nói chuyện với ngài đây sao?

-Ngài thực sự đang yếu đi rất nhiều đấy, Oyakata-sama.

-Ta biết... có lẽ cuộc họp thượng đỉnh giữa các trụ lần này, ta không thể tham gia rồi.

Ngài khép mắt lại, âm thanh mang theo vài phần ấm ức, tiếc nuối. 

-Xin ngài hãy giữ gìn sức khỏe, sức khỏe ngài tốt hơn đã là điều mà chúng thần mong muốn nhất rồi, Oyakata-sama...

Phu nhân Amane cùng hai đứa trẻ song sinh ngồi phía sau, họ vẫn luôn dõi theo Oyakata-sama. Đặc biệt là phu nhân, nàng đã theo chúa công từ rất lâu rồi, Oyakata-sama như thế này, nàng hẳn là người đau khổ nhất, nhưng nàng đã được huấn luyện để trở thành người phụ nữ ở bên cạnh giúp đỡ chúa công, nàng không dễ dàng gì biểu lộ cảm súc.

-Amane, thực xin lỗi, lần này lại phải nhờ vả nàng rồi.

-Đây là nghĩa vụ của thần.

Bàn tay run run của ngài hướng về phía Amane, tựa như muốn với tới nàng. Bàn tay đang dần chết đi nhưng vẫn cố gắng dù chỉ một chút. Amane vội vàng lao đến đỡ tay chúa công.

-Nàng có thể như ngày xưa, gọi là ta là Kagaya được không?

Amane hơi khựng lại, nàng ngập ngừng một chút rồi mở miệng.

-Kagaya...

-Cảm ơn nàng vì tất cả.

Phu nhân im lặng, đồng tử đen xoáy sâu tất cả. Rồi ngài lại hướng về phía Shiori đang im lặng, Shiori gần như rất ít nói, nhưng cô luôn có một cái gì đó thu hút người khác.

-Shiori-sama, sau này, liệu có thể nhờ ngài chăm sóc những đứa trẻ kia không?

-Ta sẽ bảo hộ chúng, ngài an tâm.

-Được.

"..."

-Đến giờ họp rồi kìa, mọi người mau đi thôi, đừng để bọn họ chờ...

[ DN kimetsu no yaiba] Kẻ dẫn lối cho các linh hồnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ