Phần 14: Chúng ta mãi mãi là của nhau

1.3K 104 6
                                    

4 năm sau

Hắn đã trở thành một người đàn ông trưởng thành, bệnh trầm cảm cũng được chữa khỏi. Hắn của bây giờ không sợ hãi gì nữa, nỗi ám ảnh khi xưa đã không còn. Bây giờ hắn đã trưởng thành, đã có cuộc sống riêng rất ổn định. Công việc hắn làm cũng rất oách nữa nha, là một bác sĩ tâm lý và là một nhà hoạt động xã hội cho cộng đồng LGBTQ+, giúp đỡ những bạn trong cộng đồng có hoàn cảnh khó khăn và giúp họ trở nên tự tin hơn. Nhưng có một việc mà hắn chưa làm được đó là sự chấp nhận của ba hắn, qua bao nhiêu năm ông ấy vẫn cứng đầu như vậy. Từ lúc hắn lấy hết can đảm dẫn Jimin về nhà cho đến nay ông ấy vẫn chưa nhận ra điều gì tích cực mặc dù mẹ hắn khá thích Jimin. Ngày hôm đó ông đã đuổi hắn và Jimin ra khỏi nhà còn nói sẽ không liên quan gì đến hắn nữa. Jimin đã rất sốc và khóc khá nhiều nhưng hắn thì chẳng lạ gì nữa, ăn chửi nhiều rồi nên cũng quen.

Bẵng qua một thời gian khá lâu, có lẽ là hơn nửa năm rồi hắn vẫn chưa gặp lại ông ấy, chỉ biết theo dõi tình hình qua lời kể của mẹ. Cuộc sống của hai người rất êm thuận, vì tính tình trẻ con thích làm nũng của hắn mà làm cho cậu như trở thành một người ba thứ hai của hắn vậy, nhiều lúc cũng phiền nhưng khá dễ thương đấy chứ. Hắn chưa to tiếng với cậu lần nào cũng chưa hề thất hứa luôn, những lúc cãi nhau hắn luôn nhịn bởi vì hắn không muốn nhìn thấy khuôn mặt lúc tức giận của cậu, nó khá buồn cười. Trải qua nhiều mùa hoa anh đào nở, tình cảm của hắn với cậu vẫn cứ như ngày đầu. Có chút gì đó trẻ con lại có chút trưởng thành. Cậu cũng không còn chán ghét cuộc sống tẻ nhạt lúc trước của mình nữa mà cảm thấy yêu đời hơn vì bên cạnh cậu còn có một chiếc người yêu xinh xắn đang nằm trên đùi cậu này, hắn đích thực là một con mèo bám chủ. Cậu nhận ra ông trời không lấy điều gì của ai cả chỉ là thêm bớt cho cuộc sống công bằng hơn thôi. Ông trời lấy đi gia đình cậu và để lại cho cậu một anh người yêu xịn xịn, mềm mềm. Cậu vô cùng biết ơn điều đó.

Ba hắn, ông vẫn chưa thể có cái nhìn mới hơn về người đồng tính, vẫn luôn cho rằng điều đó trái với tự nhiên, là không bình thường. Ông cố chấp bảo vệ quan niệm cổ hủ của mình mà gạt đi ý kiến của mọi người. Hôm đấy là buổi chiều ông đi lang thang hóng gió, khi qua đường thì bất ngờ chóng mặt rồi xĩu ngay trên đường, may cho mạng ông lớn nên đã được người khác chở vào bệnh viện rồi báo cho người nhà. Người chở ông vô bệnh viện là một cặp đồng tính nam, bọn họ bên nhau được mười năm rồi. Bác sĩ đã vô thăm khám thì bảo ông bị suy nhược và huyết áp cao nên cần được nghỉ ngơi và ăn uống điều độ hơn. Một tiếng sau ông tỉnh dậy, ông muốn được gặp mặt ân nhân cứu mạng mình nên đã bảo vợ mời họ vào. Ông lặng đi khi ân nhân cứu mạng mình là một cặp đồng tính nam, có lẽ trong đầu ông lóe lên một tia sáng.

- Tôi cảm ơn hai người nhiều lắm vì đã cứu mạng tôi

- A dạ không có gì đâu ạ.

- Cho tôi hỏi chuyện tế nhị chút nhé?

- Vâng bác cứ hỏi

- Hai người là đồng tính hả ?

- Vâng đúng rồi ạ, chúng cháu cưới nhau được 10 năm rồi ạ.

- Nhưng làm sao có thể ?

[ YoonMin ] Người Duy NhấtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ