Phần 9: Cô bé bán diêm

1K 95 5
                                    

Một buổi chiều nắng vàng ươm có cậu bé ngồi trước hiên nhà ngẩng đầu mở to mắt nhìn những áng mây trắng trôi, trên tay cậu ôm chặt chú mèo mướp, vuốt ve bộ lông mềm. Cậu vẫn nghĩ về người bạn trắng như tuyết kia rồi bất giác nhìn lại da mình, cậu không trắng bằng bạn í. Ngồi thẫn thờ suy nghĩ thì bà cậu đi ra mang theo một đĩa khoai lang nóng hổi, bà cười rồi hôn lên mái tóc cậu. Cậu nhìn bà rồi hôn lên má bà, da mặt bà đã nhăn nheo nhưng cậu thích lắm vì nó mềm. Bà hỏi chuyện cậu:

- Cháu đang nghĩ về người bạn kia à?

- Vâng, sao bà biết ạ?

- Jimin là cháu cưng của bà mà làm sao mà không biết được chứ.

- Dạ, cháu đang nghĩ xem tại sao bạn ấy lại trắng đến vậy cứ như là người tuyết í

- Thế bà đoán nhé chắc tại nhà bạn ấy có điều kiện nên bạn không hay ra ngoài chơi nên mới trắng thế đấy

- Thế hả bà? Cháu muốn gặp lại bạn ấy.

------------------

Reng! Reng! Reng!

Cậu ngồi dậy vò đầu, nhìn ra cửa sổ thấy trời hôm nay thật đẹp, cậu nhớ như in buổi chiều hôm đó, bà vẫn ngồi đấy với cậu, trò chuyện với cậu vậy mà giờ bà đã đi thật xa, bỏ cậu lại một mình. Khi nhỏ thường được bà kể cho nghe câu chuyện cô bé bán diêm, sau này khi bà mất đi mỗi lần thấy nhớ bà, cậu sẽ quẹt một que diêm nhưng quẹt mãi bà vẫn không về, cậu chán ghét câu chuyện đó vì nó đã lừa dối cậu. Bây giờ khi lớn lên cậu cảm thấy hồi bé mình ngây thơ quá, tại sao có thể đặt hết niềm tin vào câu chuyện cổ tích đấy được chứ, cậu cười nhưng nước mắt cậu rơi. Cậu không muốn mỗi ngày thức dậy đều dùng nước mắt để chào đón ngày mới nhưng những giấc mơ cứ dày vò cậu, nó làm cậu nhớ đến những ký ức xưa mà cậu muốn quên đi. Hôm nay cậu nhớ bà...

Chuẩn bị sách vở đi học cậu vô tình tìm thấy một hộp diêm, cậu quẹt que diêm, que diêm cháy, bà vẫn không về cậu dập lửa rồi nhanh chóng đến trường. Tại nhà xe, cậu thấy hắn đang đùa giỡn với một nữ sinh, bạn nữ kia cũng thật xinh đẹp chẳng trách sao hắn lại xiêu lòng. Nhìn thấy cảnh tượng ấy tim cậu nhói đau, cảm xúc của cậu lúc này thật rối bời, cậu nhận ra cậu yêu hắn nhưng cậu lại phủ nhận nó, cho rằng điều đó thật dị hợm, làm sao hai người đàn ông có thể yêu nhau được cơ chứ ?. Cậu nhắm mắt làm ngơ, đi một mạch vào lớp học. Ngồi trong lớp thẩn thờ, trời hôm nay thật đẹp nhưng tâm trạng cậu lại không tốt chút nào.

Hết giờ học cũng là lúc ăn trưa, cậu hay ăn cùng Tae trong lớp nhưng hôm nay Tae lại muốn đổi địa điểm để có không khí ăn ngon hơn. Tae dẫn Jimin lên sân thượng trường ngồi vừa hóng mát vừa ăn cơm. Lên đến nơi cậu đã thấy hắn ngồi đó, chỗ lan can. Nó rất nguy hiểm và được trường thông báo không nên ngồi gần chỗ đó nhưng cậu không để ý tới hắn nữa, đi đến chỗ Tae ăn cơm

- Này lên đây ngồi nắng vl, mày kéo tao lên đây chi?

- Vui mà, ánh nắng mặt trời rất tốt đó

- Tốt cái gì? Tao đi xuống á

- Thôi ngồi đây đi, mày không thấy kì quan gì đang ngồi trước mặt hả

[ YoonMin ] Người Duy NhấtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ