"Được rồi, xin anh hãy nói rõ ràng và lành mạnh. Đừng sót mất điều gì..."
Thiếu nữ thở nhẹ một hơi nặng nhọc, đôi mắt đen láy khẽ lấm lén nhìn người nọ đang ngồi trên sàn. Hai đầu gối chụp lại, rất ngay ngắn. Trông thật thánh thiện và ngọt ngào như nai tơ.
Làm nàng chỉ muốn ngã người ra đằng sau, hít thêm một làn hơi nữa để oán trách ông trời.
"Tôi là Enkidu, được triệu hồi đến đây để phục vụ người, thưa chủ nhân"
Y từ tốn, nở nụ cười thiện lành thật ấm áp đến nao lòng.
Con tim thiếu nữ thoáng chốc muốn xao động, âm thầm bị mười mấy nhát chí mạng đánh vào.
Tại sao chứ...
Bản thân nàng vốn dĩ là trinh nữ, chưa hề vắt lấy mối quan hệ bạn trai bạn gái lần nào.
Ấy vậy ông trời ban xuống vị công tử sắc đẹp chết người đang ngồi đây, có thể nói là phi giới tính. Thiếu điều làm nàng tá hỏa, cô gái đó chỉ thức thời mong mỏi dập đầu mấy cái. Để đề phòng mình mơ giữa ban ngày.
"Tôi là Chitose, Katsuki Chitose. Xin lỗi vì đã làm ầm ĩ vụ ban nãy"
Chitose hơi thẹn thùng, so với đợt trước như con mèo nhỏ giơ móng vuốt. Thật lòng làm Enkidu có chút... thấy dễ thương.
Y không hiểu trong lòng mình đột nhiên nhói lên một cái. Muôn phần bối rối và hoài nghi, lẽ nào cơ thể bùn đất này của mình có vấn đề? Nhưng chẳng phải trước khi đến đây, nó vẫn bình thường kia mà.
"Tôi hiểu mà, chủ nhân. Nếu bản thân tôi cũng trong tình cảnh của người, ắt nhiên sẽ giống người tám phần trên mười phần"
Hai phần còn lại...
Nghiễm nhiên thay vì sử dụng dao rọc giấy làm phòng vệ, y trăm phần trăm dùng bảo cụ giết chết ngay tức khắc.
Nhưng nhìn vị chủ nhân còn non nớt, Enkidu không dám làm nàng sợ sệt.
"Cho tôi hỏi một chút... anh rốt cuộc vào đây bằng cách nào?..."
Chitose hơi bối rối, cẩn thận dò xét xung quanh căn nhà trọ mình.
Cửa sổ không vỡ, cửa sau không bị bẻ khóa, trần nhà cũng không bị lật ngói.
Cửa ngoài nhà mình còn không có mở khóa gì cho cam, đến lúc mình mở ổ ra là đã thấy thiếu niên đã trong này.
Quái.
Quái.
Và quái?
Nàng bắt đầu suy nghĩ thấu đáo, phải chăng trên đời còn có... thần linh sao?
Nếu người trước mặt nàng là thần linh... vậy thì...
Mình có thể xin tiền y được không?...
"CON THỰC SỰ XIN LỖI NGÀI, THƯA THẦN ENKIDU!!!"
Enkidu phút chốc nhảy dựng người, hai con mắt màu xanh cổ thụ mở to hết mức có thể. Y quá đỗi ngạc nhiên, và hơi khó hiểu.
Tại sao chủ nhân mình lại gọi mình là thần Enkidu?
Rốt cuộc y đâu làm gì?...
BẠN ĐANG ĐỌC
Ngày ta bên nhau vẫn còn đó chăng?...
FanfictionBản thân vốn dĩ biết... Mình không thể yêu người ta. Bất lực trông chờ, mòn mỏi hai hàng mi ngấn lệ. Tại sao... Chỉ là... tại sao chứ?... Thế giới này... không lẽ không có một người để nàng rung động hay sao? Bằng mọi giá, tại sao phải chọn đúng ngư...