Mới đó đã hết năm cũ.
Ai cũng lo sửa soạn quà cáp cho Tết.
Thiếu nữ cười tí ta tí tỏn, cứ thập thò cái đầu đen tuyền sau cánh cửa. Kiên nhẫn chờ đợi y bước vào và giở trò mèo.
Nhưng sớm muộn, vị công tử cổ thụ đã quá thấu được chiêu trò của con mèo nhỏ đầy hung hãn. Y đứng vị trí khuất người nhìn, có thể nói là điểm mù Chitose khó trông thấy.
"Hừm..."
Y bắt đầu vận dụng toàn bộ công suất bộ não, rốt cuộc nên vờ vào đấy và lĩnh toàn bộ trò mèo, cho nàng cười cho nàng vui? Hay là thò đầu hù dọa nàng lại, làm thiếu nữ giận dỗi?
"Nếu mình giả bộ lĩnh..."
Ừm thì, nụ cười của Chitose chính là nụ cười của Enkidu.
Nếu nàng thấy hạnh phúc, thì chính cái con người bán nam bán nữ này cũng sẽ thấy vui vẻ, đảm bảo chỉ cần nghe tiếng khúc khích và tiếng la ó chói tai nàng ngay khi y dẫm trúng mìn.
Tâm trạng chàng công tử sớm thắt lại khó thở, hàng tá hồ điệp bay lượn trong lòng. Vụng trộm khoảng khắc bồng bềnh như trên tầng mây, y hoàn toàn đắm mình sự ngọt ngào và đáng yêu ấy.
Nhưng đồng thời...
"Mình muốn thấy khuôn mặt hờn dỗi của người..."
Lầm bầm trong cuống họng, y nhớ như in cái cảm giác thích thú của bản thân khi đối diện Chitose bực bội. Phồng má lên bặm trợn, hai con mắt đen láy lấp lánh hẳn hoi... kể cả đôi môi cứ chu chu ra chửi chí chóe.
Phụt.
Hình ảnh ấy tức cười thật... nhưng cứ đáng yêu đến ná thở...
Làm y chỉ muốn chọc ghẹo tiếp, chọc đến khi nào nàng đỏ mặt tía tai, gần như muốn khóc bù lu bù loa thì Enkidu sẽ dỗ dàng.
Mãi suy nghĩ, cứ loay hoay nên chọn cái này hoặc cái kia.
Y sớm đã không để ý đến hình ảnh thiếu nữ đã đứng trước mặt mình.
"Tôi thấu hết rồi nhá..."
Biểu cảm như nhìn thấy mấy tên biến thái, đơ toàn tập và có phần không thể nên lời. Mắt ếch, mũi hếch, miệng căm phẫn, bàn tay dĩa kem bột sẵn.
Tướng chống nạnh, hai chân banh càng ra trông thật giang hồ.
"Nhưng dù thế cũng phải giả vờ trúng bẫy tôi làm đi chứ, mất hai tiếng đồng hồ để đợi đấy"
...
Vâng.
Enkidu sau khi nghe nàng bảo đã mất gần hai tiếng để chuẩn bị cho trò đùa, y lập tức tự nguyện úp sọt cái khuôn mặt điển trai xinh gái bản thân, vào dĩa kem bọt trắng trên tay Chitose.
"Thực sự xin lỗi người, thưa chủ nhân"
"Bỏ đi bỏ đi"
Hớ người quăng dĩa đi kịp thời, làm y đập hụt lên bàn tay bé nhỏ của nàng.
"Đồ Tết mua xong rồi đúng không? Lẹ lẹ sắp xếp vào nè, lát nữa cùng lên trần nhà xem pháo bông ha!"
Cầm đống đồ y sắm về, còn một tiếng là hết năm cũ. Nàng tranh thủ chỉ huy Enkidu cứ vào bếp nấu nồi lẩu, còn bản thân mình trang trí cả gian nhà cho có không khí.
BẠN ĐANG ĐỌC
Ngày ta bên nhau vẫn còn đó chăng?...
FanfictionBản thân vốn dĩ biết... Mình không thể yêu người ta. Bất lực trông chờ, mòn mỏi hai hàng mi ngấn lệ. Tại sao... Chỉ là... tại sao chứ?... Thế giới này... không lẽ không có một người để nàng rung động hay sao? Bằng mọi giá, tại sao phải chọn đúng ngư...