Echizen Ryoma, năm nay 25 tuổi, lần đầu tiên muốn chỉ tay lên trời mà chửi: Fu*k trời!!!!
Vì cái gì mà cậu lại quay trở lại lúc cậu 5 tuổi?
Ở đâu lại xuất hiện chị gái song sinh này vậy? Đây đúng ra là máy lọc nước thành tinh đúng không? Nếu không sao cứ hở ra là khóc dù chẳng ai làm gì? Này này này, tôi đã làm gì cô đâu mà cô lại muốn khóc nữa vậy?
À hoá ra cô không phải máy lọc nước mà là trà lục biểu. Ừ tôi biết rồi, sau không thể nhầm lẫn thế này, tội cho máy lọc nước Kangaroo quá.
Có phải tôi hiền quá đúng không mà cô cứ được đà lấn tới. Muốn hại tôi, còn mada mada dane lắm.
..... Lão già thối.... Nói gì đấy.... Cả mẹ nữa.... Sao hai người lại nói vậy?.... Sao hai người lại tin chị ta mà không tin con?.... Cái gì mà "mới nhỏ mà đã độc ác, hại cả chị nó", gì mà "mối nhục của gia đình", gì mà "đáng lẽ không nên sinh mày ra"....? Hai người lại còn từ mặt con, đuổi con ra khỏi nhà.... Được, con đi. Nhưng con chỉ muốn nói, con không làm gì cả, tất cả đều do chị ta dựng chuyện....
Chỉ trong một đêm, tất cả đã biến mất như giấc mộng tan biến.
Ha.... Đau quá.... Ác thật đấy.... Còn thuê người giết mình nữa.... Mình chưa muốn chết... Chưa muốn.... MÌNH CHƯA THỂ CHẾT ĐƯỢC!!!!
Cái gì đây.... Lửa xuất hiện trên tay mình? Mình đang vô thức đánh bại họ? Có gì đó dường như đang chảy trong thân thể.... Ấm áp quá.... Mệt quá.... Muốn ngủ.... Trước khi mất hẳn ý thức, trong tầm mắt mơ hồ, cậu chỉ thấy một bóng tóc nâu đang vội vã chạy về phía cậu....
-------------------------------------------------------------
Mùi thuốc sát trùng.... Trần nhà trắng.... Thỉnh thoảng lại có tiếng người ra kẻ vào.... Đây là... bệnh viện? Định ngồi dậy, một cơn đau đầu không báo trước xuất hiện, làm Ryoma không thể không rên rỉ.
Đợi cơn đau qua đi, trong đầu cậu xuất hiện vô số câu hỏi: Đây là chỗ nào? Sao cậu lại ở đây? Cậu có vấn đề gì? Và... cậu là ai? Khoảnh khắc ấy, cậu vô cùng hoảng loạn, cố tìm ra kí ức. Nhưng càng cố thì cậu chỉ càng cảm thấy loạn. Dường như trong đầu cậu chỉ là một mớ rối bòng bong không thể tháo gỡ. Trong tâm trí cậu lúc này chỉ có hình ảnh ngọn lửa tím pha lẫn vàng.
Rồi cậu lại nghĩ về gia đình. Liệu cậu có người thân nào không? Nếu có thì chắc chắn họ sẽ có câu trả lời. Nghĩ thế nhưng trong thâm tâm, không hiểu sao cậu lại cực kì bài xích hai chữ "gia đình". Có lẽ cậu trước đây có kỉ ức nào không tốt về nó chăng? Nhưng nếu vậy thì ai đã đưa cậu vào viện?
"Cạch". Tiếng mở cửa cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn loạn, cậu hướng mắt về phía cậu. Cùng với bác sĩ (có lẽ thế), một người tóc nâu khẽ bước vào, hình như đó là người cậu thấy trước khi cậu ngất.
Họ nói bằng thứ tiếng rất lạ. Nhưng may sao, cậu với họ có thể trò chuyện bằng tiếng Anh. Sau một loạt câu hỏi, cậu được kết luận rằng cậu bị mất trí nhớ tạm thời do một cú sốc tâm lý nào đó liên quan đến gia đình.
Hoang mang. Lo lắng. Sợ hãi. Một đống cảm xúc tiêu cực ùa vào cậu. Cậu chỉ là một đứa trẻ. Qua lời những người ở đây thì cậu với họ cũng chỉ là người dưng nước lã. Họ hảo tâm đưa cậu vào bệnh viện là đã tốt rồi, sao có khiến họ giúp thêm nữa.
BẠN ĐANG ĐỌC
Ý tưởng viết truyện
FanfictionMuốn có truyện thì trước hết phải có ý tưởng, không phải sao?