Mùa đông đã hoàn toàn đến sát rồi và thời tiết ngày càng lạnh hơn. Hàng cây nằm dọc theo con đường dẫn từ quán cà phê tới khu giảng đường – nơi năm người đi qua mỗi sáng – giờ vắng tanh.
Đã một tuần kể từ khi Soobin và Yeonjun nói chuyện với nhau trong căn phòng tối. Soobin không thực sự coi đó là làm lành, hay thậm chí là cố gắng làm lành. Giống như hai người đều chỉ bấm vào nút thử lại thôi vậy.
Và lần này Soobin sẽ cẩn thận hơn.
Nhưng tất cả những điều cậu từng thích ở Yeonjun trước đây – sự tự tin của anh, cách anh nói chuyện nó dễ dàng đến thế nào, ánh sáng trong đôi mắt khi anh mỉm cười – dường như càng tăng lên gấp bội sau mỗi lần hai người gặp nhau, và dạo gần đây tần suất chạm mặt tăng lên hẳn.
Bằng cách nào đó mà năm người đã bắt đầu có thói quen dành thời gian với nhau: Đi bộ tới lớp học, gặp nhau ăn tối, chơi game hay tán gẫu với nhau khi cả bọn chui vào ký túc của Huening Kai hoặc Taehyun.
Huening Kai từng phàn nàn một lần rằng thật vô lý khi cả năm người cứ chen vào cái phòng bé tí hin trong khi cả căn hộ sang chảnh của Beomgyu thì để trống. Nhưng Taehyun chỉ bảo là phòng nhỏ này ấm áp hơn và thục mạnh vào sườn của cậu nhóc. Và thế là kết thúc luôn cuộc tranh luận.
Một cơn gió lạnh thổi ngang qua cả năm khi họ đang đi dưới hàng cây. Tất cả ngoại trừ mỗi Huening Kai đều đang trùm kín bằng loại áo khoác đại hàn, và Soobin có thể nghe thấy Beomgyu phàn nàn phía trước khi Huening Kai nấp sau lưng mình và Taehyun để có thể dùng hai người che chắn bớt gió. – "Yah, đừng có coi mình là tấm chắn gió!"
Soobin thở hắt ra, nhìn hơi thở của cậu bay lơ lửng trong không khí – trước khi cậu bắt đầu một tràng dài ho sù sụ.
"Đừng ốm, sang tuần có bài kiểm tra đấy."
Hít sâu một hơi và cố giữ cơn ho lại, Soobin nhe răng, "Anh cần người dạy kèm chứ gì,"
"Nè, thì ý anh là sang tuần anh có bài kiểm tra mà." Yeonjun châm chọc, nhưng vẫn đưa tay ra để quấn chặt lại khăn choàng cổ cho Soobin.
"Sao anh không bao giờ nhờ em dạy thế hả? Mình chung lớp nữa cơ mà." Beomgyu quay người và giờ đang đi lùi khi nhìn Soobin và Yeonjun, vì hai người đã đi tụt lại so với ba đứa em phía trước.
Taehyun đưa tay túm vội Beomgyu để khỏi đâm vào thùng rác ven đường.
"Em mà giúp anh, chắc điểm anh còn thấp hơn so với lúc không học gì nữa, đồ ngốc," Yeonjun đáp trả. Beomgyu lè lưỡi nhưng cũng quay người trở lại để tránh bị ngã.
"Sao hai người lại cùng lớp? Không phải cậu ấy cùng năm với em à?" Soobin hỏi.
"Anh đổi chuyên ngành hồi năm ngoái. Giờ bọn anh đều đang học kinh doanh quốc tế."
Soobin nheo mũi. Bằng cách nào đó mà cậu không thể liên kết hai người tới chuyên ngành đó được.
Yeonjun cười lớn, hơi gập người về phía trước như thể điều Soobin nói là một trò đùa cực kỳ thú vị vậy.
"Sao chứ?" Soobin hỏi, hơi bối rối dù một nụ cười đã nở trên môi cậu, lộ ra lúm đồng tiền.
"Khi em nhăn mũi như vậy trông em đáng yêu lắm," Yeonjun nói, mắt anh lấp lánh vì cười. Anh nói một cách rất bình thường, như thể những từ vừa rồi của anh không hề khiến trái tim Soobin rơi vào một vòng luẩn quẩn vậy.
BẠN ĐANG ĐỌC
[SooJun][Trans] Nở rộ
FanfictionCách xử sự vô cùng nhẹ nhàng và ngại ngùng của Soobin khiến chàng 'trai hư' Yeonjun thấy khó chịu, và anh cho rằng phá rối cậu sẽ rất thú vị - cho đến khi anh bắt gặp một cảm giác khác thường.