Chapter 11: Tiến bộ

2.1K 222 0
                                    

Choi Yeonjun không giỏi giải quyết tội lỗi cho lắm. Thật ra là – anh chưa bao giờ giải quyết chúng trước đây.

Không phải là anh chưa từng hối hận chuyện gì, chỉ là anh thường để nó trôi nổi một thời gian ngắn rồi đẩy nó ra tít sau cùng của tâm trí và dần dần lờ nó đi như thể không liên quan gì tới anh.

Nhưng lần này nó đu bám anh với những vết cào sâu và những vết cắn không thể cứu chữa được. Nó đang nuốt sống anh, theo đúng nghĩa đen.

Yeonjun đã không thể yên giấc cả tuần rồi, nghĩa là anh đã nốc cà phê không ngừng nghỉ, và cũng có nghĩa là anh đã không hề có cảm giác muốn ăn uống tử tế suốt gần ba ngày.

Không phi cu 'trai tt' nào cũng như cu y.

Câu nói của Beomgyu cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh cả buổi sáng. Anh chỉ muốn 'nghỉ ngơi' mà thôi.

Yeah, anh à, đúng ri đy.

Yeonjun chỉ muốn đánh ngất chính mình để anh sẽ khỏi phải nghe bản thân không ngừng thú tội, và tệ hơn, là sự xác nhận của Beomgyu. Anh nhận ra là anh phá hỏng mọi chuyện đủ nhanh rồi; anh không cần phải bị nhắc nhở nhiều thế.

Nhưng dù Yeonjun ghét nó, ít ra điều Beomgyu nói vẫn được coi là đã được ân xá so với ký ức về câu hỏi thì thầm, tiếng khóc nức nở và ánh nhìn sai lầm, đau khổ đã ám ảnh anh suốt tuần qua.

So với điều đó, ít ra câu nói của Beomgyu vẫn còn chịu đựng được.











Ngay lúc ấy, Beomgyu lướt vào quán cà phê, nhận ra Yeonjun ngay lập tức. "Trông anh tệ phết đấy?"

Yeonjun biết rằng anh không hề như thế. Đúng, anh thấy rất tồi tệ, nhưng anh sẽ không để nó biểu lộ quá hiển nhiên. Beomgyu chỉ biết rõ hơn vì cậu đã chứng kiến quá nhiều lần hống hách sai lầm của anh lần suốt cả tuần này rồi.

"Không, đâu có." Hai người đứng vào hàng.

"Không, anh à, có đó, và em đang nói điều này theo cách tích cực nhất có thể rồi. Sao anh không nhắn tin cho cậu ấy bình thường xem nào?"

"Em nghĩ cậu ấy trả lời sao? Chắc hẳn cậu ấy đã chặn số anh từ hồi nào luôn rồi."

"Anh biết sao được. Theo như anh nói, cậu ấy là một cậu 'trai tốt' cơ mà."

"Em không thấy ánh mắt của cậu ấy lúc đó đâu, Gyu."

Yeonjun và Beomgyu tiến lên theo hàng, quán cà phê vẫn đông đúc như mọi buổi sáng khác.

"Okay, thế là cậu ấy đã rất tức giận. Cậu ấy có quyền như thế. Nhưng trông anh như muốn giết em cả nghìn lần rồi, nhưng em đã chết chưa? Chưa. Cứ nói chuyện với cậu ấy đi."

"Rồi anh nên nói gì đây? Xin lỗi vì đã cố làm bẽ mặt cậu trước mặt bạn bè tôi? Ngoại trừ việc họ không phải bạn bè anh và anh chỉ tới đó để uống bia rồi làm mấy trò ngu ngốc thôi? Dành ba tiếng đồng hồ học với cậu ấy còn – thật sự - tốt hơn rất nhiều so với hàng tá giờ đồng hồ anh đã dành vào cái căn hộ chết dẫm ấy và nói về mấy thứ mà bản thân còn chẳng buồn quan tâm?" Từ ngữ của Yeonjun tuôn ra ào ào như máy điện.

[SooJun][Trans] Nở rộNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ