Chapter 7: Kéo

2.6K 262 4
                                    

Cả hai đã ngồi đây chính xác là 46 phút. Và Soobin đọc được tổng cộng 2 trang sách.

Không có cách nào cậu có thể tập trung được khi Yeonjun cứ lẩm bẩm rồi rung chân rồi nhíu mày rồi lại gõ bút ở phía đối diện.

Thói học hành của anh đã là quá đủ để đẩy Soobin tới giới hạn. Chắc chắn là không liên quan gì tới chuyện Soobin cứ lén nhìn chàng trai tóc xanh giữa mỗi đoạn văn trên trang giấy.

Để mà tự bào chữa thì, cậu cũng đã cố gắng rồi; cậu đã gần đọc được một phần tư trang sách mà không hề nhìn trộm, nhưng rồi cậu lại nghe thấy tiếng rung chân và thế nghĩa là Yeonjun đã dựa mặt vào tay và chống khuỷu tay lên bàn hoặc là – vì Chúa – vuốt tay dọc theo tóc mái. Thế là Soobin lại phải nhìn anh.

Ánh mắt lấp lánh và một cái nhếch mép được gửi tới cậu ngay khi cậu ngẩng đầu. Cảm tạ Chúa là Soobin đã ngắn được bản thân khỏi việc nhìn tránh ngay đi nơi khác vì như thế đống nghĩa với sự ngu ngốc – cậu đã bị bắt tại trận.

"Học hành sao rồi, Soobinie?"

Soobin có thể thấy gò má mình đang dần ửng hồng, một nửa vì sự xấu hổ khi bị bắt gặp đang nhìn trộn và một nửa vì tông giọng trầm thấp Yeonjun dùng khi hỏi. OK, thú thật thì chắc tỉ lệ chính xác phải là 70/30 ấy.

"T-Tốt." Chúa ơi, điều làm mọi thứ ngại ngùng hơn là cậu còn nói lắp nữa.

Tay Yeonjun vươn sang bên này bàn, và trái tim Soobin như nhảy lên đến cổ rồi. Nhưng tất cả những gì anh làm chỉ gõ một ngón tay thon dài lên vở ghi của Soobin. "Cậu đang vật lộn lắm với việc đọc mấy trang này à?"

Có một vẻ chế giễu bén nhọn trong câu từ của Yeonjun – như thể đang đứng cân bằng trên đỉnh một lưỡi dao rồi bị nghiêng, rõ ràng, là sang phía ác ý hơn vậy.

Máu Soobin lạnh toát chỉ một giây khi ánh mắt cậu chuyển từ tay Yeonjun tới mắt anh. Nhưng biểu cảm của người lớn hơn vẫn chỉ đầy vẻ đùa cợt, không hề có chút nhận thức nào rằng tông giọng của anh rất thô lỗ.

"Em không giỏi ngữ văn," Soobin lẩm bẩm, vuốt ve mép tờ giấy.

"Hmmm," Tiếng ậm ừ khá là cân nhắc, ấm áp. Soobin như thể bị trói vào nó vậy. "Tôi cũng thế," Yeonjun nói như thể cả hai đang chia sẻ bí mật với nhau vậy – thêm một bí mật nữa.

"Okay, thế thì giúp tôi đi, Soobinie. Tôi đọc xong cái thứ của nợ chán ngắn này rồi nhưng mà chả hiểu cái quái gì hết," Yeonjun vòng hai tay lên đầu, ngả ra phía ghế sau lưng và đánh giá quyển Vật lý với vẻ kinh khiếp. Soobin bật cười – anh có thể đáng sợ đến mức nào khi chỉ mấy phương trình đã đánh bại anh đến thảm hại thế này chứ?

Nghiêng người về trước, Soobin cẩn thận và chậm rãi xem qua một lượt vở ghi của anh để so sánh.














Bầu trời đã tối đen từ cả tiếng trước và Yeonjun bắt đầu nhìn điện thoại nhiều lần hơn. Soobin không muốn làm người tọc mạch, nhưng cậu khó chịu khi đã ba lần rồi Yeonjun cứ bị xao nhãng. "Bạn anh à?" Giọng cậu có vẻ giận dỗi hơn so với bình thường.

[SooJun][Trans] Nở rộNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ