“Cô là mẹ con sao?” Đôi mắt của bé trai vốn không dao động chút nào nhưng từ khi nhìn thấy Diệp Oản Oản lại nổi lên một tia rung động.
“Ha… Cái gì? Mẹ con sao?” Diệp Oản Oản bị câu hỏi của đứa bé làm cho bối rối.
Cô còn chưa có lập gia đình đó?! Lấy ở đâu đứa con trai lớn như vậy được…
Nhưng nếu như cô có đứa con xinh đẹp như vậy… Cô thật đúng là không ngại mà nhận a…
“Tiểu tổ tông của cậu ơi, con cũng chớ nói lung tung nữa, đây là khách hàng của cậu, không phải là mẹ con!” Nhiếp Vô Danh nghe xong vội la lên.
“Ồ, vậy sao.”
Nghe Nhiếp Vô Danh nói như vậy, đôi mắt của bé trai lại lần nữa trở về bình thường.
“Cho nên nói, mẹ con còn chưa có tìm được, đúng không?” Đứa bé nhìn chằm chằm Nhiếp Vô Danh, khóe miệng hơi hơi giương lên, lộ ra vẻ không nói ra lời được.
“Ây… Con có thể hiểu như vậy… Nhưng chúng ta đã có manh mối…” Nhiếp Vô Danh nhìn thấy nụ cười của tiểu tổ tông nhà mình, không khỏi có chút chột dạ.
“Những lời này, cộng thêm lời hôm nay cậu nói, đã là lần thứ mười rồi.” Mặt đứa bé không chút thay đổi nói.
“Ặc khụ khụ… Đừng có gấp, cậu nhất định sẽ tìm mẹ cho con mà.” Nhiếp Vô Danh thở dài nói.
“Cho nên, cậu tính tùy tiện tìm một người phụ nữ giả làm mẹ con.” Đứa bé nói.
Còn chưa đợi Nhiếp Vô Danh tiếp tục mở miệng nói, đứa bé đã lạnh đạm thờ ơ cắt đứt, rồi nói tiếp: “Qua mấy ngày nữa con sẽ đích thân đi đến nước Hoa, trước thời gian đó, tốt nhất cậu nên tìm được ba mẹ con, nếu như con thực sự qua bên đó thì con sợ tinh thần của cậu sẽ suy sụp đấy.”
Nói xong, đứa bé cũng không cho Nhiếp Vô Danh cơ hội mở miệng, nhìn Diệp Oản Oản thêm mấy lần rồi sau đó bình tĩnh cúp điện thoại.
Diệp Oản Oản vốn còn muốn nhìn thêm mấy lần nữa, nhưng phát hiện ra video đã bị cắt đứt.
Đứa bé này mặc dù không bao nhiêu tuổi nhưng khí thế mà nó mang lại quả thật rất lớn a…
“Con của anh à?” Diệp Oản Oản hỏi.
Diệp Oản Oản hỏi xong, nhìn chằm chằm Nhiếp Vô Danh, cô thật sự là có chút kinh ngạc, không nhìn ra được, vị đội trưởng không đáng tin cậy này lại có một đứa con trai xinh đẹp như vậy…
Hazz, dáng dấp kia… Thật là xinh đẹp… Thật đáng yêu …
Nhiếp Vô Danh nghe vậy không còn gì để nói, nếu anh ta có đứa con trai đáng sợ như vậy, thì anh ta không còn muốn sống nữa đâu.
“Là con trai của em gái tôi.” Nhiếp Vô Danh trả lời.
“Vậy… Cậu bé không biết mình mẹ sao?” Vẻ mặt Diệp Oản Oản vô cùng cổ quái, mới vừa rồi cậu bé đó rõ ràng nhìn cô chằm chằm rồi kêu lên một tiếng mẹ… Chẳng lẽ ngay cả mẹ ruột của mình cũng chưa từng nhìn thấy sao?
“Hazz…” Nhiếp Vô Danh ra vẻ cảm thán vỗ đầu một cái rồi nói: “Một lời khó nói hết à.”
Như là trước đây cũng không có người nào để kể ra chuyện này, bây giờ Nhiếp Vô Danh kéo Diệp Oản Oản lại, đem toàn bộ những điều mà mình cất giấu bao lâu kể cho Oản Oản nghe: “Em gái và tôi từ nhỏ đã rời khỏi nhà, thật ra ban đầu, trong nhà tôi đã định sẵn cho nó một vị hôn phu rồi, nhưng ai biết được nha đầu chết tiệt kia chính là không trở về nhà, còn ở bên ngoài tìm một người đàn ông, sau khi sinh con ra liền mất tích… Tiểu tổ tông của tôi, đừng nói là không biết mẹ mình như thế nào, ngay cả ba nó cũng không biết dáng dấp ra sao nửa, hazz!”
Diệp Oản Oản: “…”
Hai người cha mẹ này thật đúng là đủ hiếm có, lại có thể để cho con ruột của mình bơ vơ, không nơi nương tựa như thế, thật sự là điều không phải ai cũng làm được đâu.
“Cô em Hữu Danh, cô không biết, đứa nhỏ này có bao nhiêu khó chiều không… Nó quá lợi hại quá dọa người mà…” Vẻ mặt Nhiếp Vô Danh như đưa đám, qua mấy ngày nữa, tiểu ma đầu kia muốn đến nước Hoa, anh ta lại không tìm được Nhiếp Vô Ưu, vậy thật sự phiền toái đã tới rồi…
Bỗng nhiên, Nhiếp Vô Danh giống như nghĩ tới điều gì đó, một đôi mắt chăm chú nhìn Diệp Oản Oản, chiếu lấp lánh: “Cô em Hữu Danh à… Không bằng, cô giúp tôi một việc được không?”
Nhìn thấy Nhiếp Vô Danh bộ dáng cấp bách, Diệp Oản Oản không chút do dự mở miệng nói: “Không có tiền, không làm.”