Bởi vì rời đi Quang Diệu có chút lâu công việc chất đống nhiều nên Diệp Oản Oản không có ngủ lại.
Lúc rời khỏi Tư gia, thời gian đã là đêm khuya.
Không bao lâu đi đến nhà để xe, Diệp Oản Oản theo bản năng quan sát bốn phía.
Chưa bao lâu, Diệp Oản Oản hơi nhíu mày, chẳng biết tại sao, cô cảm thấy không chút tự nhiên, giống như có ai trong bóng tối nhìn chằm chằm.
Diệp Oản Oản cũng không suy nghĩ nhiều chỉ coi mấy ngày qua mệt mỏi.
Sau đó, mở cửa xe, lái xe rời đi.
Trên đường về nhà trọ, Diệp Oản Oản mở cửa xe để cho thanh tỉnh một chút.
Đêm đã khuya, trăng treo trên cao, gió đêm thổi lất phất, ngược lại rất thư giãn.
Không bao lâu, tốc độ xe chậm lại, Diệp Oản Oản hơi nhíu mày, nhìn bảng chỉ đương trước mắt, rất là nhức đầu.
Phía trước đang thi công công trình, cấm xe qua lại.
Bất đắc dĩ, Diệp Oản Oản chỉ có thể đi đường vòng, theo bên trái đường mòm mà đi.
Đường ngoại ô cũng không tệ, xe qua lại cực ít, Diệp Oản Oản mở nhạc trên xe, đạp chân ga hết số, trong nháy mắt vọt lên.
“Bạch!”
Bỗng nhiên trong lúc đó, một bóng người từ trong mắt Diệp Oản Oản lóe lên.
Thậm chí, Diệp Oản Oản còn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe “Ầm” một tiếng va thật lớn, một trận va chạm mãnh liệt.
Cơ hồ theo bản năng, trong nháy mắt Diệp Oản Oản dẫm phanh, thân xe trượt một chút, để lại trên đường một vết dấu bánh xe dài.
Giờ phút này, Diệp Oản Oản ngồi trên ghế lái, trái tim đập bịch bịch.
Vừa nãy hình như cô nhìn thấy một bóng người thoáng qua…Sau đó…Cô đụng phải…
“Xe…Tai nạn xe cộ?” Diệp Oản Oản có chút chưa tỉnh hồn lại.
Nếu quả thật đụng người, tốc độ xe cô nhanh như vậy, hơn nữa, lấy lực va chạm vừa nãy, coi như mình đồng da sắt, cũng sẽ bị đụng nát…
Khoảng chừng mấy giây sau, Diệp Oản Oản vội mở cửa xe, từ ghế điểu khiển đi ra.
Trước xe hai cái đèn còn nháy, đem phía trước chiếu sáng, nhưng Diệp Oản Oản không thấy người mình đụng.
Giờ phút này, Diệp Oản Oản liếc mắt một cái, nhưng phát hiện, đầu xe trải qua va chạm mãnh liệt đã lõm xuống, như vậy có thể thấy, lực đạo va chạm mạnh cỡ nào.
“Xong rồi…” Trong lòng Diệp Oản Oản nóng nảy, tìm kiếm bốn phía xung quanh.
Trong vòng một trăm mét xung quanh, bị Diệp Oản Oản lục soát toàn bộ, cũng không thấy bất kỳ khác thường nào.
Rất nhanh, Diệp Oản Oản đi tới trước xe, mở điện thoại di động ra, ngồi xuống, nhìn dưới gầm xe.
Thậm chí, Diệp Oản Oản không dám mở mắt, sợ nhìn thấy một thi thể tan tành dưới gầm xe…
Nhưng mà, gầm xe không có gì cả, chẳng qua có chút dầu máy.
“Ồ……” Diệp Oản Oản đứng lên, khuôn mặt cổ quái.
Chẳng lẽ, vừa nãy cô đụng không phải người?
Nhưng nghĩ lại, Diệp Oản Oản cảm thấy không đúng, bốn phía không có gì, xe cũng không thể đụng vào không khí, hơn nữa, cho dù đụng phải chó mèo, xe cũng không thể đụng lõm như vậy.
Với lại dù đụng phải chó mèo cũng phải có thi thể…
“Chẳng lẽ, vừa nãy cô đụng phải lão hổ?” Diệp Oản Oản theo bản năng hướng bốn phía tìm kiếm.
Nơi này là ngoại ô, cũng không phải là không có động vật hoang dã cho cô đụng.
Diệp Oản Oản quan sát tỉ mỉ chỗ lõm của đầu xe, chỗ lõm này, rõ ràng đụng phải người, thậm chí, Diệp Oản Oản còn nhìn thấy mấy sợi tóc trắng, phải là tóc của ông lão.!