Tiết Lệ thấy Hầu Mậu Phong không chịu nhả hàng ra, sắc mặt nhất thời khó coi nhìn về hướng Diệp Oản Oản.
Nếu như không phải là bởi vì cô ta cướp đoạt chuyến đi này thì làm sao lại có thể sinh ra nhiều chuyện như vậy được chứ.
Giờ phút này, ba chuyên gia giám định cũng đều nóng nảy, thay nhau ở trước mặt Hầu Mậu Phong đưa ra lời khuyên, thế nhưng Hầu Mậu Phong lại hoàn toàn không hề bị lay động.
Ánh mắt ba người nhìn Diệp Oản Oản đều có chút oán trách: “Trong tay ông chủ Hầu có giữ một nhóm nguyên thạch rất khó có được, trên đỉnh đã mỡ ra thiên song, lần trước tôi đã có xem qua, là loại thủy tinh cực phẩm khó thấy, rất có khả năng chứa phỉ thúy thượng hạng trong đó, hoặc là mãn lục!
Không chỉ có ông chủ Hoàng, chúng ta đã đối đầu với khá nhiều nhà đấu thầu, và để có được cơ hội này thì tổng giám Tần đã hao tốn rất nhiều tinh lực mới thuyết phục được ông chủ Hầu để lại cho chúng ta, lần này sợ là tất cả đều bị lỡ hết rồi!”
“Nếu không có vẻ ngoài nhìn như yêu tinh kia thì cô ta thật sự cho rằng chỉ cần cáo mượn oai hùm dựa vào Tư tổng, là có thể để cho bất kì ai nhìn thấy mình cũng cho cô ta thể diện sao?”
……….
Tiết Lệ và ba chuyên gia thay phiên nhau cùng Hầu Mậu Phong thương lượng, Diệp Oản Oản từ đầu tới cuối cũng không có nhúng tay vào, vẻ mặt bình tĩnh ngồi ở một bên uống trà.
Chuyện này đã không hề có chút liên quan nào với Diệp Oản Oản rồi, cứ để cho đám người Tiết Lệ giận dữ đi.
Thập Nhất thấy vậy mặt lộ vẻ lo lắng nói: “Oản Oản tiểu thư, có muốn tôi đi liên lạc với trợ lý Hứa, để cho anh ta hỗ trợ tìm Mã Binh qua đây hay không, có lẽ ông chủ Hầu có thể cho chúng ta mấy phần mặt mũi?…”
Diệp Oản Oản đặt ly trà xuống, không nhanh không chậm mở miệng nói: “Không cần.”
Bên kia, Tiết Lệ thấy Hầu Mậu Phong không chịu thương lượng, chỉ có thể gọi điện thoại cho Tần Nhược Hi.
“Ông chủ Hầu, ông chờ một chút, chúng tôi gọi điện thoại cho tổng giám Tần…”
Tiết Lệ không biết ở trong điện thoại nói với Tần Nhược Hi cái gì, sắc mặt dường như hòa hoãn không ít, ngay sau đó đi tới trước mặt Hầu Mậu Phong, rồi nói: “Ông chủ Hầu, tổng giám Tần của chúng tôi muốn tự mình nói với ông…”
Hầu Mậu Phong nhận lấy điện thoại di động, thái độ nhất thời thay đổi không ít: “Alô, Tần tiểu thư, trước kia đã hẹn xong rồi, hôm nay đích thân tiểu thư sẽ tự mình qua đây kiểm hàng, làm sao lúc này lại đổi người? Hàng hóa quan trọng như vậy, tôi làm sao có thể tùy tiện giao cho người khác được, cô nói xem chuyện này có lý không cơ chứ?”
“Ô, Tần tiểu thư, mặt mũi của cô, tôi sao có thể không cho! Được rồi, nếu Tần tiểu thư cô đã nói như vậy, tôi ở bên này đương nhiên không có vấn đề…”
Hầu Mậu Phong trò chuyện với Tần Nhược Hi chừng mấy chục phút, cuối cùng mới cúp điện thoại.
Tiết Lệ đi lên phía trước, nói: “Ông chủ Hầu, người xem…?”
Hầu Mậu Phong bưng ly trà lên, vẻ mặt điệu bộ gắng gượng nói: “Nếu Tần tiểu thư đã bảo đảm, dĩ nhiên tôi không có vấn đề, các người theo tôi lên kiểm hàng đi!”
“Tốt tốt rồi, làm phiền ông, ông chủ Hầu!” Tiết Lệ thở phào nhẹ nhõm.
Ba người chuyên gia cũng lộ ra nụ cười: “Quả nhiên vẫn là Tần tiểu thư có biện pháp…”
“Trời, thật là, nếu bây giờ Tần tiểu thư tới đây thì làm sao lại có nhiều sự tình như vậy được chứ! Hại cho chúng ta còn bị người khác bày ra sắc mặt khó chịu vậy!”
Rất nhanh, Hầu Mậu Phong để cho người đem khối nguyên thạch mà Tần Nhược Hi đã đặt trước mang tới.
Trong tiệm người làm kéo hai chiếc xe kéo tới, trong đó một chiếc phía trên là mấy tảng đá, mỗi khối nặng mười mấy cân, một cái xe kéo khác trên đó để đơn độc một khối đá ước chừng trên trăm cân.
Muốn xem đó có phải là đổ thạch chứa đựng ngọc quý hiếm hay không thì phải cần nhìn vào hai điểm, một điểm là chủng loại, có nghĩa là xem đến phẩm chất của loại đá đó, một điểm khác chính là nơi sản xuất nguyên thạch.
Phẩm chất được, nơi sản xuất lại đáng tin cậy, chính vì thế có khả năng chọn được loại đã quý hiếm cũng rất lớn.
Mà phẩm chất cùng nơi sản xuất ra rốt cuộc như thế nào, toàn bộ đều cần phải dựa vào kinh nghiệm mà phán đoán.
Diệp Oản Oản gần đây cũng đã làm một ít khảo sát, nhìn thấy được khối đã này sẽ cho ra phần lớn là đá màu xám trắng chứ không phải loại đá quý hiếm nào cả.
Thì ra chính khối đá này là lý do trong kiếp trước làm cho Tần Nhược Hi mất hết vốn liếng.