Chap 4: Ngã bệnh

178 18 0
                                    

Dải lụa đỏ tung bay trong cơn gió lộng đêm đen, tà váy mềm mại hất bay cao. Nàng dáng người yểu điệu xoay vòng tay phải phất cao dải lụa đào, thánh thót tông giọng cất cao. Tiếng hát mềm mại trong trẻo len lỏi từng ngóc ngách của quán rượu tăm tối, đôi mắt hạnh đào sóng sánh ánh nước dập dìu theo cảnh sắc phiêu bồng. Giọng hát bâng khuâng, xa xăm như tự hỏi, nhẹ nhàng khảm vào thâm tâm người nghe, cánh môi đào mấp mấy quyến rũ. Cậu chăm chú nhìn vào thân ảnh đang nhảy múa trên sân khấu phía không xa trước mặt mình, tay trái cậu vẫy vẫy hầu bàn rồi thì thầm vào tai hắn.

Một dáng múa, một lời thì thầm vào hầu bàn, người con gái mơn mởn tuổi xuân từ đấy rơi vào tấm lưới ái tình chông gai

"Hương, em theo tôi về nhé. Tôi sẽ cưới em..."

----------------------------------------------

- Má, Liên đói quá - Đứa con ỉu xìu chu môi nhìn mẹ mình. Đôi mắt trong veo mọng nước ngây thơ nhìn mẹ mình

- Liên của má muốn ăn gì không? - Bà mỉm cười nhìn đứa nhỏ, bàn tay gầy gò vuốt mái tóc trắng của con.

- Con muốn mần chè hột sen cho ăn. Bữa má làm thơm thơm ngon ngon~ - Ánh mắt trẻ thơ ánh lên sự khao khát đồ ăn lộ rõ, nó làm bà mẹ bật cười. Hai mẹ con dắt tay vô căn bếp nhỏ, tiếng cười lanh lảnh của đứa nhỏ hòa cùng giọng nói mềm mại của người mẹ vang lên cả căn nhà nhỏ

------------------------------------------- ---

Bỗng một ngày, bà mẹ ôn con vào lòng, thủ thỉ bên tai nó:

- Liên, má dặn con nè. Mốt lỡ mà má không còn nữa phải nhớ chăm sóc cho bản thân thật tốt, nghe hôn

- Dạ. Con sẽ mau lớn, sẽ thật đẹp thật giỏi để bảo vệ má

- Ờ, lớn nhanh lên, má đợi mầy hoài mà già rồi nè

- Má kỳ ghê hôn, bữa nay con cao hơn hôm bữa rồi nghen - Đứa nhỏ xòe ngón tay múp của mình ra chỉ chỉ sự lớn lên của mình

- Ha ha - Người mẹ cười hiền, hôn lên trán con mình. Đôi mắt bà từ tận đáy lòng rũ xuống bao muộn phiền nơi đáy mắt, Liên của mẹ.

-----------------------------------------------

"Liên...sống....thật...tốt..." - Ánh mắt người mẹ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang hoảng hốt của đứa trẻ, bà cười hiền rồi thả tay trượt dài trên khuôn mặt trắng trẻo giờ đã đẫm nước mắt.

-----------------------------------------------

- Má! - Liên choàng tỉnh khỏi giấc mộng, cả tấm lưng ướt đẫm mồ hồi, đầu đau như búa bổ.

Cậu ngồi bật dậy, hai tay tự vòng qua ôm lấy mình, tự trấn an cơ thể đang run lên bần bật. Hít một hơi thật sâu, Liên cố gắng làm dịu lại tâm trạng hỗn loạn bây giờ, sau đó lại mệt mỏi ngã vật ra chiếc giường gỗ cứng nhắc của mình. Lần nữa ngồi dậy, Liên loạng choạng đi sang nhà xí cạnh bên mà làm vệ sinh, vốc nước lên mặt hy vọng nó giảm bớt cảm giác nóng sốt hầm hập và cơn nhức đầu ê buốt lúc này

- Cậu Liên, cậu hai cho gọi cậu vào phòng

- Dạ, tôi qua đó liền - Liên nghe vậy thì khực lại sau không thì từ chối vì đó cũng là chủ nhân.

DANH PHẬNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ