Tiểu Triệu dẫn đường, bọn họ mới đi được đến ‘khu vực hình thang’ này.Bóng đêm dày đặc, ven đường đá sỏi gập ghềnh, còn có một cánh rừng nhỏ. Theo như Tiểu Triệu giới thiệu, con đường này trải đá đã được hai năm, xe cộ qua lại khá đông đúc, cách đó không xa là con đường cao tốc. Ngay tại lúc này đây còn thỉnh thoảng có vài chiếc xe lướt qua. Nói thẳng ra, nơi đây không hẻo lánh một chút nào. Nhưng lại chính nơi đông đúc này lại là nơi có tần suất xảy ra nhiều án mất tích nhất.
Đường Tố đi xung quanh khu này một lượt, thỉnh thoảng còn yêu cầu ngừng lại để quan sát.
“Tiểu Hứa! Không ngờ bạn trai em lại có lai lịch mạnh như vậy!”, Tiểu Triệu đốt điếu thuốc, phà một hơi khói nhìn mông lung ra phía ngoài, tiện thể cùng Hứa Luật tán gẫu.
Đối với ‘lai lịch hiển hách’ của Đường Tố, cô chỉ có thể gượng cười cho qua. Nếu bọn họ biết chính xác thân thế của anh, thì không biết có thêm chuyện gì xảy ra. Tuy nhiên, có thể thấy, bọn họ đều rất tin ‘thân phận’ này của Đường tố.
“Tôi có lên mạng tìm hiểu”, Tiểu Triệu nhếch miệng nói: “Cứ thấy không bình thường sao đó. Một nhân vật xuất chúng như thế làm sao có thể đến một trấn nhỏ xíu của chúng tôi. Khó trách ngay cả Sở trưởng phải lên tiếng, yêu cầu bên tôi phối hợp với công việc của mọi người. Mọi người yên tâm, chỉ cần Giáo sư Đường ra lệnh, chúng tôi sẽ dốc toàn lực ứng phó.”
Mặc kệ là lời thật lòng hay khách sáo, Hứa Luật vẫn nở nụ cười đáp lễ, rồi tiếp tục quay sang nhìn Đường Tố vẫn đang bận bận bịu bịu xem xét. Trong bóng đêm nhìn anh một thân áo gió màu đen lại càng tôn thêm nước da trắng nõn. Cuối cùng, anh dừng lại, chỉ chỉ nơi mình đang đứng: “Đây là nơi ra tay thích hợp nhất.”
Hứa Luật nhìn xung quanh, bên cạnh anh có một rặng cây nhỏ, một bên sườn dốc thoai thoải, đều có tác dụng che chắn rất tốt. Phóng tầm mắt nhìn sang, bên trong khu vực này xác thực chỉ có nơi này là bí ẩn.
Tiểu Triệu cũng theo tới: “Giáo sư Đường có phát hiện gì sao?”
Đường Tố: “Có!”
Đáp án khẳng định khiến mọi người lên tinh thần dỏng tai lên nghe.
Ngữ khí Đường Tố đầy phấn chấn: “Bên trong thôn này có sát thủ liên hoàn lui tới!”
“Cái gì?”, Tiểu Triệu sửng sốt, lập tức lên tiếng: “Sát thủ liên hoàn? Đùa ư?” Từ ngữ này họ chỉ nghe qua trên ti vi hoặc trong tiểu thuyết: “Ý của anh là những người mất tích đều … đều đã bị giết???”
Đường Tố khoát khoát tay: “Chỉ một phần!”
“Có ý gì?”, Hứa Luật cũng hơi mụ mị, vốn là đang tra án mất tích, bây giờ tại sao biến thành sát thủ liên hoàn rồi.
Trên đường trở về, Đường Tố đưa ra luận điểm.
“Tất cả đám người mất tích, đại thể có thể phân thành hai nhóm: một nhóm là nhi đồng và người già, nhóm khác là thanh thiếu niên. Căn cứ tài liệu ghi chép: Tạ Vĩ, Chu Dũng, Lý Kiến Nam …” Đường Tố đọc một loạt các tên nằm trong danh sách của cảnh sát: “Những người này đều ở lứa tuổi thanh thiếu niên, đồng thời bọn họ đều bị mất tích trong khu vực hình thang này, và tất cả đều là buổi sáng …”. Anh từng bước từng bước liệt kê những đặc điểm chung trong các vụ án mất tích, đưa ra những điểm bất đồng: “Trong khi đó, nhóm mất tích khác địa điểm phân tán, không nằm trong cùng một khu vực. Nếu như là tập đoàn buôn bán trẻ con, thủ pháp của bọn chúng sẽ là ‘tùy thời’, không có thời gian đặc biệt, hay khu vực nhất định. Đối với bọn chúng mà nói, chỉ cần hoàn cảnh thích hợp thì sẽ ra tay, tùy cơ ứng biến, độc hành. Trong khi đó, nhóm thanh thiếu niên bất luận thời gian, địa điểm, và đối tượng mất tích đều có đặc điểm rõ ràng, nên có thể xếp vào án liên hoàn.”
BẠN ĐANG ĐỌC
[HOÀN] Anh Phát Bệnh Rồi...Em Đến Đây! - Quỷ Miêu Tử
De TodoTên truyện: Anh Phát Bệnh Rồi...Em Đến Đây! Tác giả : Quỷ Miêu Tử Thể loại: hiện đại, sủng, nữ cường, trinh thám Editor : Queenie_Sk Độ dài: 120 chương Reup: Bánh Đậu ****** Đây là chuyện kể về một thiên tài pháp y gặp được một bậc thầy tâm lý họ...