Chương 41: Dược cốc tụ nghĩa

839 41 5
                                    

Chương 41: Dược cốc tụ nghĩa

Lần đầu tiên trong đời Mạc Vô Vi được người khác ngoài tỷ tỷ và cha hôn, hơn nữa người đó còn là một nam nhân, cậu không hoảng mới là lạ. Vì nhất thời cả kinh, nên cậu mới đẩy bật Liễu Ngọc Phong ra mà không kịp suy nghĩ gì cả.

Lúc tỉnh táo lại, thấy Liễu Ngọc Phong ngã ngồi dưới sàn, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt đầy u oán, cậu mới thấy hơi hối hận vì hành động bộc phát của mình.

Trừ phi là kẻ đần, người bình thường không ai là không hiểu tình huống hiện tại, nhất là kẻ từng đọc qua "Long dương bí thuật" như Mạc Vô Vi.

Lòng Mạc Vô Vi đã rối nùi như canh hẹ, nhưng cậu vẫn vội vàng chạy lại định đỡ Liễu Ngọc Phong dậy. Cậu cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, chột dạ bảo rằng: "Liễu đại ca, lúc nãy ta không biết ngươi muốn nhắc đến loại 'thích' kia, ngươi đừng giận nha, không phải là ta cố tình đẩy ngươi đâu, chỉ là, chỉ là..."

"Được rồi, đừng nói nữa." Liễu Ngọc Phong đẩy tay Mạc Vô Vi ra, tự mình đứng dậy, lạnh lùng ngắt lời cậu.

Người ta đã cự tuyệt rõ thế kia, hắn có mù đâu mà không nhìn thấy? Các loại cảm giác đau lòng, mất mát, nhục nhã thi nhau dâng lên trong cõi lòng tan nát của Liễu Ngọc Phong.

Hóa ra, từ đầu đến cuối, chỉ có mình hắn tưởng bở thôi.

Liễu Ngọc Phong thương tâm, Mạc Vô Vi cũng chẳng dễ chịu gì cho cam. Thật lòng  cậu không muốn thấy hắn phải khổ sở, "Không phải, Liễu đại ca à, ngươi phải nghe ta giải thích, ta..."

"Khụ khụ!" Thân thể vẫn còn mang độc của Liễu Ngọc Phong không chịu nổi cảnh vui sướng tận cùng rồi đột ngột chuyển sang đau khổ tột độ, hắn che miệng, gập người ho dữ dội.

Mạc Vô Vi thấy vậy, vội dìu Liễu Ngọc Phong lên giường, sau đó vuốt lưng giúp hắn thuận khí.

Ho một trận xong, lòng bàn tay của cái tay Liễu Ngọc Phong dùng để che miệng cũng dính đầy máu. Chất lỏng đỏ tươi khiến hai người bàng hoàng.

"Liễu đại ca, chuyện này..." Mạc Vô Vi lắp bắp, rồi đột nhiên cậu đứng phắt dậy, "Đừng manh động, ta lập tức đi tìm Chu Tử Nguyệt!"

Nói xong, Mạc Vô Vi xoay người lao ra ngoài.

Trong phòng, Liễu Ngọc Phong suy yếu nằm trên giường, Chu Tử Nguyệt đang bắt mạch cho hắn, Mạc Vô Vi và Vương Chí Viễn đứng chờ một bên, trong ánh mắt của ba người đều lộ vẻ lo âu.

Chu Tử Nguyệt nhíu chặt mày, sắc mặt vô cùng xấu. Nghiêm túc bắt mạch nửa ngày, nàng mới thả cổ tay Liễu Ngọc Phong xuống.

"Thế nào?" Mạc Vô Vi và Vương Chí Viễn sốt sắng hỏi.

Chu Tử Nguyệt lắc đầu, thở dài thườn thượt: "Cơ thể của Ngọc Phong ca ca đã không thể áp chế được độc dư nữa, không thể đợi tới khi ca ca muội trở về đâu. Trong vòng ba ngày, nếu chúng ta không giúp Ngọc Phong ca ca bức độc ra, e rằng huynh ấy sẽ lành ít dữ nhiều."

"Tử Nguyệt, muội có cách gì không?"

"Không phải là không có, nhưng mà..."

"Nhưng mà sao?" Lòng Mạc Vô Vi đã nóng như lửa đốt.

Ma Giáo Tiểu Tử Hí Đại Hiệp [Edit] (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ