11,Năm mới

1.5K 143 9
                                    

Mới có sáu giờ chiều, nhưng bầu trời đã tối đen như mực. Không khí rét tới cắt da cắt thịt, những cơn gió vi vu lạnh lẽo len lỏi khắp mọi nẻo đường. Tuy thời tiết ngang trái như vậy, khác với thường ngày, người ra đường lại rất đông. Nơi nào nơi nấy tràn ngập những tiếng nói tiếng cười rộn rã, những câu chúc an lành vang lên hồ hởi làm ấm cả bầu không gian cóng buốt. Đơn giản vì hôm nay là ngày cuối cùng của năm.

Shiho tựa lưng vào gốc cây anh đào trơ trụi đằng sau nhà, khuôn mặt thanh tú khẽ ngẩng lên đón làn không khí mát lạnh tươi tắn. Nói nghe thật lạ, nhưng cô không biết phải đón năm mới như thế nào cho đúng. Từ khi có thể nhận thức được rõ ràng, Tổ chức đã chiếm toàn bộ đầu óc non nớt của cô. Năm nào cũng như năm nào, việc duy nhất cô phải làm là học và nghiên cứu cho mục đích của bọn chúng. Khái niệm "năm mới" đối với cô chỉ đơn giản là một dấu mốc cho thấy cô đã thêm một tuổi mới.

Tức là hiện giờ cô sắp 19 tuổi rồi nhỉ? Ahaha, nhanh thật đấy.


-Haibara!

Shinichi đưa tay mở cánh cửa chính, thuận đường bèn bật luôn công tắc đèn lên. Cô nàng Shiho này thật là, sao lại để cả nhà tối om om như vậy chứ. Theo thói quen, anh liếc nhìn xung quanh quan sát, nhà sạch bong, không có lấy một hạt bụi, hình như vừa mới lau dọn. Khóe môi bất giác cong lên thành nụ cười vu vơ. Cô có vẻ cũng biết đầu năm mới phải làm gì đấy chứ.

-Haibara!!! 

Anh cất tiếng gọi một lần nữa. Vẫn không có tiếng đáp lại. Đôi mày anh khẽ nhíu sát, rốt cuộc cô đang ở đâu vào giờ này?

Một cơn gió lạnh thổi lướt qua khiến anh phải rùng mình, đồng thời cũng cho anh biết đáp án.

Shinichi đi về phía sau căn nhà, quả nhiên, cánh cửa mở ra sân đang mở hé. Anh bèn đưa tay kéo mạnh cánh cửa gỗ cũ kĩ ra, hơi khựng lại nhìn cảnh tượng trước mặt.

Cô đang ngồi đó, cả người tựa vào cây anh đào cổ thụ hiện vẫn còn trơ trụi. Khuôn mặt mang nét lai sắc sảo ngẩng nhẹ lên, đôi mắt khép hờ lộ ra hàng mi dài cong vút. Gò má vốn nhợt nhạt giờ ửng hồng sau cái vuốt của những cơn gió buốt lạnh, mái tóc nâu đỏ cá tính ngắn ngang vai bay nhè nhẹ, xõa xung quanh bờ vai gầy. Cô mặc trên mình chiếc váy len ấm cao cổ màu đỏ rượu cùng quần tất đen thẫm làm nổi lên thân hình thon thả quyến rũ với (khuôn mặt Shinichi hơi đỏ lên một chút) ba vòng cực chuẩn. Cả người cô dường như đang hòa lẫn vào cùng bóng tối. Thật đẹp, mà cũng thật đơn độc.

-Shiho?

Shiho hơi giật mình, mở choàng mắt ra. Cái giọng vịt đực này... không thể nhầm lẫn được. Tại sao hắn lại sang đây? Mà khoan đã, hắn gọi cô là gì cơ?

-Tôi cho phép cậu gọi tên tôi từ bao giờ vậy?

-Tớ có miệng thì tớ gọi thôi. A...ha...ha... TỚ XIN LỖI MÀ!!! -Trước cái nhìn đáng sợ của cô, anh đành phải lùi một bước.

-Tốt! -Khóe môi cô hơi nhếch lên hài lòng- Sao cậu lại ở đây?

Nghe câu hỏi của cô, Shinichi mới nhớ ra lí do mình sang đây:

Hạnh phúc của tôi (Kaishi)(fanfic)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ