5, Hồi ức

1.7K 129 4
                                    

Hôm ấy thực sự là một ngày đẹp trời. Mặt trời chiếu những tia nắng vàng dịu, chan hòa lấp ló giữa những vòm cây, không khí lưu mùi ngai ngái nồng nồng của đất, hơi se se lạnh. Cơn gió khẽ lướt nhẹ nhàng đùa giỡn với những chiếc lá xanh non mơn mởn. 

Trên con đường chính của công viên là một cậu bé khoảng chừng mười tuổi đang cất bước. Mái tóc cậu đen nhánh, rối bù lên, đôi mắt xanh lam sáng lấp lánh, khuôn mặt thanh tú, điển trai. Quả là cậu bé trong mộng của nhiều cô gái.

Cậu bước đi tự nhiên, nhưng khuôn mặt không mang lấy một nét cười, chỉ có cái vẻ đăm chiêu mà một cậu bé mười tuổi không nên có. Từ sau khi việc ấy sảy ra, cậu còn có thể cười tươi thực lòng nữa không, chẳng ai trả lời được.

Có vẻ quá mải suy tư, mà chẳng biết tự lúc nào cậu đã tới một bãi cỏ khuất góc. Từ trong đó vọng ra một vài tiếng nói trẻ thơ khiến cậu phải giật mình ngẩng đầu lên nghe ngóng. Không sai được, là tiếng cười nhạo.

-Nhìn tóc nó kìa tụi bay ơi

-Mẹ ơi, tóc nó kì dị quá

-Đáng sợ lắm đấy, nó không phải con người đâu. Nó là quái vật.

Nghe tới đây, cậu bé hơi cau mày lại khó chịu, xen lẫn với một chút tò mò. Cậu bèn nhẹ nhàng núp vào một bụi cỏ gần đó, dòm vào bên trong xem tình hình.

Khoảng chục cô bé, chắc cũng đang chừng tuổi của cậu, đang đứng xúm lại thành vòng tròn. Cậu nhíu mắt lại nhìn kĩ vào bên trong, hình như có một bóng dáng thấp nhỏ gầy gò với mái tóc nâu đỏ kì lạ tung bay trong gió. Bóng dáng đó đang xoay lưng về phía cậu.

-Nó đích thực là quái vật đó, nhìn xem có ai mà tóc màu đỏ quạch như nó không!

-Đồ xấu xí, mày không đáng học chung với tụi tao.

Trẻ con là những sinh vật ngây thơ nhất, nhưng cũng tàn nhẫn nhất. Một khi đã có định kiến trong đầu thì sẽ không bao giờ gỡ bỏ. Ở đây cũng vậy, nhưng vấn đề là đám con gái quái ác này không dừng lại trong việc phỉ báng. Một đứa cầm một viên đá nhỏ lên ném về phía cái dáng nhỏ bé nọ trong vòng tròn, viên đá sượt qua tay cô bé.

Cậu bé nhíu khẽ mày lại. Tất nhiên cậu không thể để yên được rồi, nhưng dù là con trai, cậu cũng chỉ có một thân một mình, cậu phải làm gì đây?

Một nụ cười mê hoặc nhoẻn nhẹ trên môi. Chậc, cậu vốn có thói quen mang theo mấy thứ đồ lặt vặt này, coi bộ đến lúc sử dụng rồi a. Toàn đồ độc nhất vô nhị mà để không cũng phí.

Đám con gái kia còn đang mải mê hành hạ cô gái đặc biệt, một đứa bỗng nói to cho cả bọn:

-Ê, bọn mày im lặng một tí đi, tao nghe có tiếng động phát ra.

Nghe thế, tất cả cùng im lặng. Quả thật, có tiếng gì đó khá rùng rợn phát ra từ một bụi cây gần đấy. Cả đám con gái tự dưng thấy nổi hết cả gai ốc. Tiếng động ngày càng to hơn, nghe rất thảm thiết, y như tiếng hét của một người đang bị hành hạ vậy.

Từ bụi cây đột ngột nhô lên một cái gì đó, trông rất giống một bàn tay trắng toát đang vẫy vẫy, cả đám trợn trừng mắt lên sững sờ vội đứng túm tụm lại sợ hãi, răng đứa nào đứa nấy đánh vào nhau nghe lập cập.

Hạnh phúc của tôi (Kaishi)(fanfic)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ