#6

204 28 3
                                    

- Ta đã nói ngay từ đầu rồi, hãy ngăn chặn việc đó xảy ra một lần nữa.

- Tiểu nhân hiểu...

- Ngươi đừng khiến ta phải cáu. Rốt cục ngươi có thực sự làm được không? Ta đã căn dặn ngươi kĩ càng rồi, ĐỪNG ĐẾN QUÁ GẦN KIM TAEHIONG ĐỂ GÂY SỰ CHÚ Ý ĐẶC BIỆT CHO CÔNG TỬ!

- Tiểu nhân bất tài... Tiểu nhân không biết công tử sẽ làm như vậy, tiểu nhân sẽ chú ý hơn.

- Hừ, nhớ lấy. Ta không muốn chuyện này đến tai Song Hoa, ngươi tốt nhất là im lặng mà chấm dứt hết tất cả mọi chuyện đi.

- Tiểu nhân đã rõ...

Rồi cậu kéo chiếc khăn che mặt, lao vụt đi mất mà không nói thêm lời nào nữa. Tôi ngồi thụp xuống đất. Đến lúc này tôi mới dám thở một hơi mạnh. Rõ ràng là tôi phải kết thúc việc này sớm hơn. Nhưng Taehiong đã quá tốt bụng, tôi không thể lường trước được. Mọi chuyện xảy ra rất dài dòng, đại loại là một khoảng thời gian rất lâu trước khi sự cố tai nạn của Taehiong diễn ra...

Cha tôi là người chăn ngựa cho Kim đại nhân, nghiễm nhiên đến đời tôi cũng phải làm việc cho Kim đại nhân. Tôi là người duy nhất được ở lại sau cuộc sát hạch tận gốc các người hầu, bọn họ đều bị đuổi đi hết. Vì sao thì tôi không biết, có thể là vì Kim đại nhân biết cha tôi. Tôi làm việc từ nhỏ đến lớn mà không dám kêu ca một cái gì vì sợ sẽ bị đánh. Tôi làm ở chuồng ngựa cùng với cha. Đến năm tôi 10 tuổi, cha mắc một căn bệnh và chết. Tôi suýt bị đuổi đi, nhưng Kim đại nhân thấy tôi còn nhỏ, ra ngoài sẽ chết đói, nên ông giữ tôi lại làm chân sai vặt cho ông, rồi đến làm người hầu trong phủ của Kim công tử. Từ nhỏ cha tôi dạy vốn làm việc chỉ cần cái ăn, đừng bao giờ lăm le vào tiền bạc của người khác. Ý niệm đó tôi giữ trong lòng của tôi, là đức tin từ nhỏ đến lớn của tôi.

Sau khi những người hầu khác bị đuổi đi, tôi được tiếp xúc nhiều hơn với Kim công tử. Cậu là một người có học thức, khuôn mặt xinh đẹp, phúc hậu và hiền hòa. Mái tóc cậu dài ngang lưng, cậu thường hay mặc hanbok màu xanh biển. Vì tôi là người hầu duy nhất, nên tôi học thuộc hết tất cả sở thích của cậu, thói quen giờ giấc của cậu. Rồi tôi nhận ra từ khi nào mà tôi đã thích cậu, và thích nhìn lén cậu ngồi viết chữ. Những đường nét thanh tao, trang nhã in lên mặt giấy trông lấp lánh như những dãy ngân hà. Tôi luôn giữ tình cảm trong lòng mình, cố để không thể hiện ra bất cứ cái gì. Tôi hiểu rõ vị trí của mình ở đâu. Rồi đến một hôm, Taehiong bảo rằng cậu thích tôi.

- Yoongi, ta có những cảm giác rất lạ.

- Ta thấy cậu rất xinh đẹp.

- Lại đây, ta muốn nhìn cậu kĩ hơn.

Tôi đến gần, quỳ xuống cạnh cậu, tim đập thình thịch. Đôi bàn tay xinh đẹp của cậu lướt lên mặt tôi, lòng bàn tay mịn màng của cậu di di lên sóng mũi tôi, như xoa dịu tôi. Bao nhiêu mệt mỏi vì phải làm việc một mình bỗng chốc tan biến. Rồi Taehiong cúi người xuống, hôn lên đôi môi của tôi. Chín muồi, và tràn đầy lòng che chở. Tôi chảy nước mắt, trong lòng thực sự không còn tha thiết đến điều gì nữa...

- Vậy còn... Song Hoa cô nương thì sao? Công tử còn có hôn ước...

- Ta không quan tâm, ta muốn thành thân với ngươi. Ngay từ đầu ta đã không hề có chút ý niệm gì với Song Hoa. Nếu ta có đồng ý hôn ước đi nữa, thì cũng chỉ là do cha ta ép thôi. Yoongi, cậu đến với ta là đường đường chính chính, vì ta và Song Hoa chưa từng chính thức yêu nhau. Đừng cảm thấy có lỗi nữa, được chứ?

taegi | yêu đến hai lần - tình trong mộngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ