#14

240 28 4
                                    

Tôi lại một lần nữa nhìn thấy cảnh tượng này. Mặt và thân thể anh đầy máu. Cả người anh đáp xuống đá, để che cho tôi ở trên. Anh lờ đờ mở mắt ra nhìn tôi. Một khoảng khắc cuối cùng trước khi anh bất tỉnh, anh mấp máy môi như muốn nói gì đó. Khẩu hình miệng của anh khá khó khăn. Rồi anh bất tỉnh. Nếu lần này, anh không qua khỏi thì sao? Lòng tôi như vụn vỡ thêm một lần nữa. Tại sao lần nào, tôi cũng khiến anh bị thương vậy. Nếu lần này lại xảy ra chuyện gì với anh nữa, tôi làm sao sống nổi. Trời ơi, ước gì tôi là người che cho anh, chứ không phải là anh che cho tôi. Thân thể của anh, cuộc sống của anh giá trị hơn tôi nhiều. Tôi như ngồi trên đống lửa. Phải gọi ai đó đến cứu anh chứ. Tôi ngồi cạnh anh, người anh đang nhúng xuống nước khoảng hai phân. Tôi đưa tay lên má của anh. Nhớp nháp máu và mồ hôi, người anh giờ như một khối thịt lạnh lẽo không có linh hồn. Tôi khe khẽ gọi tên anh. Xung quanh tĩnh lặng, có tiếng chim kêu và nước chảy rì rầm. Tóc anh lập lờ trong dòng nước như những dãy lụa mềm. Chỉ khi có một phép màu xuất hiện mới có thể thay đổi được tình cảnh hiện tại mà thôi...

Lại là khung cảnh này. Cảnh tượng tôi đã từng nhìn qua một lần. Taehiong nằm trên giường, còn Song Hoa thì sốt sắng bên cạnh anh, chăm sóc và cầu nguyện cho anh. Jimin cứ mãi tra hỏi tôi, nhưng tôi còn biết kể thêm gì nữa ngoài việc chứng kiến Taehiong lại một lần nữa té xuống ngay chính chỗ mà anh đã từng té đâu. Viết thương này trông còn nặng hơn lần trước. Hình ảnh anh mỉm cười nhìn tôi khiến lòng tôi vừa bức rức vừa đau đớn. Ánh mắt của Song Hoa nhìn tôi, đánh vào tôi khi nhìn thấy tôi lại một lần nữa khiến Taehiong gặp tai nạn lẩn quẩn trong đầu tôi như một con ong vo ve. Trước mặt tôi, mọi thứ méo mò và tròng tràng sương mù. Tôi nhận ra mình đang nằm ở cái nhà kho cũ. Tôi vừa ngủ mơ ư? Hay những sự kiện vừa xảy ra chỉ là tưởng tượng? Tôi ngồi bật dậy mà không để ý rằng nước mắt trên mặt tôi giờ đã khô khiến mắt tôi sưng húp.

Tôi chạy đến phòng Taehiong.

Anh vẫn nằm đó, gương mặt trắng nhợt nhạt, đầu quấn băng trắng, nằm bất động. Song Hoa gục trên bàn, bên cạnh có một chậu nước sóng sánh. Rõ ràng, đây không phải là mơ...

Tôi nấu bữa tối và đem đến cho Song Hoa vào hôm đó. Cô gái đã gầy đi, người teo tóp lại, mắt trũng sâu. Đôi má Taehiong cũng hóp lại, trông như một cái xác không hồn. Song Hoa không muốn ăn chút gì hết, nhưng Jimin đã ép cô phải ăn. Cô chỉ ăn được vài miếng như chuột ăn, rồi lại ngồi sầu não. Jimin dặn tôi nấu cho Song Hoa một chén thuốc. Tôi buồn bã đi lấy nguyên liệu. Tôi nấu thuốc, ngồi thật gần đống lửa, để hơi nóng của nó phả vào mặt, để khói của nó làm tôi cay mắt. Để tôi không còn cảm thấy đau buồn nữa.

- Cuối cùng thì, vẫn là tôi không nên xen vào từ đầu...

Suy nghĩ đó lấn át trong lí trí tôi. Mặt tôi kê gần ngọn lửa phừng phừng. Cả người tôi nóng ran, và mặt tôi bắt đầu thấy rát. Mắt tôi cay, nước mắt chảy lòe nhòe. Đúng rồi, chỉ khi tôi tự hành hạ khiến bản thân đau như thế này, thì có khi tôi sẽ bớt đau lòng hơn. Có tiếng lèo xèo. Mồ hôi tôi lăn từ trán xuống sống mũi, rồi rơi vào đống lửa. Mặt tôi rát, và mắt tôi cay dữ dội. Trong lòng cũng thoải mái được phần nào. Ngọn lửa tự động nhỏ lại. Tôi lại quạt cho nó nóng bừng lên. Tôi giữ nguyên tư thế ngồi xổm như vậy, cốt để giữ cho cõi lòng không lăng tăng nữa. Có một ngọn gió thổi qua làm cho lửa cháy nhỏ lại.

taegi | yêu đến hai lần - tình trong mộngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ