#5

203 30 0
                                    

Tôi đã được diện kiến Kim đại nhân, cha của tôi, hẳn vậy. Ông trang nghiêm trong bộ hanbok màu tím đất, đội chiếc mũ đen có quai là những hạt gỗ xỏ dài. Ông có râu màu hạt tiêu. Tôi đoán ông cỡ 55 tuổi. Ông quá xa lạ, tôi không thể thoải mái với ông được như những người khác. Khác với những người đến thăm trước, ông ngồi ở trên một chiếc ghế cách giường tôi vài bước chân, chứ không ngồi ở mép giường.

- Con đã thấy ổn hơn chưa?

Giọng nói ôm đặc sệt mùi mệt mỏi. Hẳn là ông phải bận rộn lắm. Chút thời gian ít ỏi này ông mới đến thăm tôi.

- Dạ thưa cha, con ổn...

- Con trông khác lắm, có nhớ ta không?

- Con xin lỗi, con đã luôn cố nhớ lại mọi thứ...

Tôi nói như bị thôi miên, không biết có đánh lừa được ông không. Mắt tôi láo liên, nhưng biểu cảm của tôi lại ngây thơ hết mức có thể. Ông thở dài, rồi đặt tay lên vai tôi.

- Được rồi, con nghỉ ngơi đi. Tạm thời mọi việc cứ để ta giải quyết.

- Con cảm ơn cha...

- Con đi nghỉ ngơi đi cho mau chóng bình phục. Ta phải đi rồi...

- Thưa cha!

Ông toan đứng dậy thì tôi gọi lại.

- Vậy còn... mẹ của con thì sao?

Nếu một đứa con bị thương thì người mẹ phải là người đầu tiên đến đây chứ. Vậy mà tôi không thấy ai ở đây gặp tôi từ khi tỉnh dậy trừ Song Hoa, và cha.

- Có thể con không nhớ, nhưng mẹ con đã chết rồi...

Rồi ông đứng dậy, chắp tay sau lưng rồi chậm rãi bỏ ra ngoài. Tôi ngồi như trời trồng ở đó. Thì ra là như vậy. Một ông bố bận rộn và một người mẹ đã qua đời. Hóa ra tôi còn có thể trải nghiệm thứ cảm xúc tồi tệ này một lần trong đời. Giờ thì tôi hiểu tại sao lại có Tang Song Hoa. Một gia đình như vậy, hẳn là phải cô đơn biết bao nhiêu. Taehiong cũ chỉ có mỗi Song Hoa bầu bạn. Bây giờ thì tôi đã có thể chắc chắn rằng hai người họ đang yêu nhau rất say đắm rồi. Phần còn lại chỉ phụ thuộc vào thời gian, và phụ thuộc vào tôi mà thôi.

Cha tôi rời đi được một chút thì Song Hoa đến. Cô đem cho tôi chút đồ ngọt.

- Ta đem đến cho huynh ít bánh ngọt.

- Cảm ơn. Nhưng mà, thực lòng ta không muốn ăn bánh ngọt vào lúc này...

- Ta chỉ để đây, huynh bao giờ muốn ăn thì cứ ăn.

Song Hoa thấy tôi như vậy nên định rời đi. Có chút tội lỗi, nên tôi định nói là cô gái của tôi, hãy ở lại một chút.

- Cô không định ở lại sao? Sao lại vội đi vậy?

Song Hoa đã rất ngạc nhiên. Tôi ngồi gật gù.

- Ta...

- Ta ở đây một mình rất buồn. Ở đây một chút đi.

Song Hoa trở nên hớn hở. Cô lại kéo ghế và ngồi xuống. Tôi nhấp chút bánh và trà, thực lòng không có tâm trạng để ăn. Cô gái thì nhìn tôi rất mong đợi, nên tôi cũng không muốn làm cô ấy thất vọng. Cảm giác tội lỗi biến mất, nhưng cảm giác sai trái lại xuất hiện. Không biết làm như vậy có đúng không, tôi chỉ làm theo cảm tính. Rõ ràng là chỉ cảm thấy tội lỗi nên mới mời Song Hoa ở lại thôi. Chắc chắn là chỉ cảm thấy tội lỗi...

taegi | yêu đến hai lần - tình trong mộngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ