Tôi quay lại nhìn kẻ vừa gọi tôi. 1 tên nhóc có đôi mắt màu xanh ngọc lấp lánh. Mái tóc nâu xù, hơi ngả sang màu đỏ cháy nắng, mặt nhọ nhem làm nổi hơn làn da trắng muốt.
Tên này hình như là Mo Hoonyous. Một thằng nhóc 15 tuổi đến từ Canada, và là người mới của lâu đài. Mọi thứ liên quan đến nó đều có trong tập hồ sơ của lâu đài mà ông Yellow cho tôi xem hôm trước. Lẽ ra tôi sẽ không nhớ kĩ đến thế, nếu như tôi không nhìn vào tấm ảnh thẻ đính trên hồ sơ của nó...
Tôi mỉm cười, ngắt thêm 1 bông hoa hồng xanh rồi đưa cho nó.
- Cho chú 1 bông nè. Thích không?
- Đừng có mà làm càn!
Nó quát lên với tôi, rồi lao tới nắm lấy cổ áo tôi ra vẻ muốn đánh nhau. Điều duy nhất tôi nghĩ tới lúc này, là thế quái nào 1 thằng bé 15 tuổi lại có thể cao hơn cả mình. Thấy chú nhóc hình như đang vượt quá giới hạn, tôi bèn bất ngờ đưa tay trái ra nắm lấy cổ áo nó, rồi dúi 1 cái mạnh tới nỗi thằng bé ngã văng ra đằng sau tầm 5 6m. Gì chứ cho dù nó có to xác hơn nữa thì vẫn chỉ là 1 thằng nhóc 15 tuổi không hơn không kém. Với sức của nó, 1 tên lính thuê như tôi dùng tay không thuận cũng thừa khả năng quật ngã.
- Á!
Một cô hầu vô tình đi ngang đó, nhìn thấy cảnh tưởng vừa rồi bèn hét lên. Cổ buộc chiếc váy lụa nâu che kín cả mắt cá của mình lên, rồi cuống quýt chạy lại đỡ thằng bé, nói vào tai nó.
- Mày có bị điên không vậy! Mày có biết đây là ai không? Là Naib Subedar, là bạn đời của ngài Jack đó. Người này chỉ cần nghiến răng thôi, cũng đủ khiến ngươi phắn xéo khỏi đây mãi mãi. Khôn hồn mau cúi đầu xin lỗi cậu ấy đi.
Thằng nhóc mắt chữ A, mồm chữ O nhìn tôi, mồm lắp bắp những câu gì đó không thể phát ra thành lời, có vẻ đang rất sợ hãi. Tôi bật cười. Nó gợi tôi nhớ lại hình ảnh của tôi những ngày còn nhỏ. Một thằng nhóc cục súc mặt nhem nhuốc những nhọ và cát bụi, mái tóc nâu hơi ngả sang màu cam vì cháy nắng, đôi mắt màu xanh ngọc bích sáng long lanh. Phải rồi, mắt của tôi cũng có màu xanh ngọc, đã lâu lắm rồi tôi chưa tự nhìn ngắm mình trong gương, bởi luôn coi việc làm đó thật vô bổ, luôn cảm thấy chán ghét bản thân ngay cả trong gương. Hiện giờ đã khác với hồi mới gia nhập trang viên, có lẽ lát nữa, tôi cũng nên soi lại 1 chút, để thấy được bản thân mình thay đổi như nào. Quay lại với thực tại nhìn thằng bé cùng cô hầu đang vô cùng lúng túng kia, tôi cố gắng nói 1 cách thật nhẹ nhàng.
- Dù sao cũng là ngày đầu, khó tránh khỏi sai sót. Ngươi đừng tự trách, bảo vệ vườn là trách nhiệm của ngươi, ta sẽ không để tâm đâu.
- A! Cậu Naib.
Tiếng gọi của ông quản gia vang lên, tôi bước về phía ông.
- Cậu Naib. Ngài Jack đang tìm cậu.
Là tên kia gọi sao. Có lẽ nên quay lại, tôi nghiêng đầu chào hai người kia, rồi đi theo ông quản gia đến phòng ngủ. Hắn đang ngồi đợi tôi cạnh chiếc bàn cafe nhỏ của hắn.
- Em đã đi đâu mà lâu vậy?
- Xin lỗi anh. Tôi bận chút chuyện, nên đi có hơi lâu.
![](https://img.wattpad.com/cover/218019965-288-k339505.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[JackNaib]Tôi đã lỡ say anh mất rồi
FanficBản quyền các nhân vật thuộc về Identity V Cp chính: JackNaib Có thể có 1 số cp phụ đi ngang qua, nhưng fic hoàn toàn tập trung vào cp chính Vừa ngược vừa hường. Có chứa nội dung nam nam, không thích thì thôi