Dưới ánh trăng- Bất ngờ ập tới

443 52 12
                                    

- Cậu Naib!- ông Yellow mở hé cánh cửa phòng trà, gọi tôi.

- Họ đến rồi sao? Phiền ông dẫn 2 người đó vào phòng trà.

- Đã rõ thưa cậu.

Tôi đợi đến khi cánh cửa phòng trà đóng hẳn lại, rồi mới xem xét lại xung quanh 1 chút, đồng thời bày biện các loại bánh kẹo được gia nhân chuẩn bị sẵn ra để tiếp đãi khách quý. Hôm nay đã là ngày thứ 9 kể từ khi tôi đến đây, và chỉ còn đúng 1 tuần nữa thôi, tôi sẽ thoát khỏi cuộc sống đầy trớ trêu này, và trở về với căn phòng thân yêu của mình. Lại nói thì tôi vừa thương lượng với Jack để có thể tổ chức một buổi gặp mặt của hội bạn thân vào mỗi 3h chiều tại phòng uống trà.

Cánh cửa phòng trà lại mở ra thêm 1 lần nữa, và tôi nghe thấy giọng nói thanh thoát của Eli.

- Cảm ơn ông quản gia!

- Trách nhiệm của tôi.- ông Yellow nói, rồi nhìn sang tôi, hỏi- Cậu chủ còn cần gì, để tôi có thể chuẩn bị?

- Ông có thể ra ngoài được rồi. Hãy nhớ rằng ngoài Jack ra, đừng cho bất kì ai quấy rầy chúng tôi trong khoảng 1 giờ tới!

Tôi chỉ sợ tên kia về nhà không thấy tôi đâu sẽ lại nổi bệnh lên, chứ thực ra giờ này hắn đang tham gia trò chơi rồi.

- Naib à, vừa nãy mày ngầu quá!

Eli thích thú khen ngợi tôi. Tôi cười thoáng qua, rồi mở trà bánh cho mọi người cùng ăn và bàn tán về những việc kì thú đã xảy ra.

Đang trong cuộc vui thì Norton đứng dậy ra ngoài đi wc. Tôi dặn dò cậu ta cẩn thận, và nhờ 1 cô hầu sẵn tiện đang đi ngang qua dẫn cậu ta đi. Khi Norton đã đi khuất rồi, Eli bỗng nhiên kéo ghế lại gần tôi nói khẽ.

- Này Naib! Mày có thấy gần đây Norton rất lạ không. Bản tính ít nói của nó thì vẫn thế, nhưng dường như nó cười nhiều hơn thì phải, hơn nữa thường xuyên không có ở phòng.

- Ý mày là sao? Nó vướng vào vụ gì hả?

- Tao không chắc nữa, nhưng tao có linh cảm rằng có 1 kẻ khác đang đứng sau chuyện này. Chúng ta vẫn là nên điều tra dần đi, kẻo có nguy cơ sẽ...

- Tao hiểu rồi. Nếu hỏi thẳng chắc nó sẽ không nói đâu, vậy nên hãy cố gắng hành động như thể chưa biết gì hết, được chứ?

...

Tôi đang ngồi ở trạm xá, bên trong là hàng loạt các thiết bị điện tân tiến của trang viên. Buổi trị liệu điện của Jack sẽ kéo dài khoảng 15 phút, và tôi thì đang đi đi lại lại trước cửa phòng trong lúc chờ đợi.

- Kết quả rất tốt!

Cô Emily mở chiếc cửa trắng tinh khôi bằng nhựa nhẹ của phòng trị liệu, nói với tôi bằng giọng hết sức vui vẻ. Tôi ngồi xuống chiếc ghế nhựa màu xanh nằm trong dãy ghế chờ đối diện cửa phòng, hỏi lại.

- Thật sao? Vậy thì tốt rồi.

- Vẫn nhớ rằng không được để anh ta xa cậu trong 1 khoảng thời gian quá dài đó nha, và nhớ cho ảnh uống thuốc đều đặn để làm giảm thiểu các biến chứng tâm lý của bệnh. Cố lên cậu Subedar, còn 1 tuần nữa thôi là cậu sẽ thoát khỏi hoàn cảnh vô cùng bất đắc dĩ này. Trang viên nhất định sẽ ghi công cậu!

[JackNaib]Tôi đã lỡ say anh mất rồiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ