Cõng quỷ trên lưng

16 1 0
                                    

Phần 7
Cõng quỷ trên lưng
Cửu đưa mắt nhìn lên, phía trước nơi lệnh bài rớt ra là một người phụ nữ tầm ba bốn, ba lăm tuổi, tóc búi cao, khuôn mặt đầy đặn, nhan sắc rạng ngời, thoạt nhìn thì thấy trẻ như thiếu nữ mười tám đôi mươi. Thấy Cửu nhìn về phía mình, thị ta quay lưng bỏ đi, linh cảm mách bảo Cửu rằng vụ việc ở nơi này ắt hẳn có liên quan đến người đàn bà nọ. Trước mắt, thông tin Cửu có được chỉ là ở làng đang có những vụ người bị chết hàng loạt không rõ nguyên nhân, ngoài ra chẳng có tin tức gì khác, muốn điều tra thì bước đầu tiên phải biết là điều tra về chuyện gì cái đã, sẵn bụng đang đói, Cửu đến quán ăn gần đó, biết đâu lần ra tung tích.

Quán Cửu bước vào là một quán mì, chủ quán là một người phụ nữ phốp pháp hơn bốn mươi tuổi, hai mắt híp lại, loại người này tạo cho ta cảm giác là nếu muốn tìm thông tin, thì thị ta là lựa chọn chính xác. Tuy nhiên, vì mới đến sợ thị chưa quen mặt, Cửu chỉ kêu tô mì, chưa hỏi han gì cả. Còn đang suy nghĩ sẽ dùng Quyết nào của Án Sát thì bỗng thấy một đoàn phu khuân vác, vốn làm việc tại bến tàu, nay mấy tay chủ tàu đều lăn ra chết thì đành thất nghiệp, họ kéo vào đây nhậu giải khuây, thế là Cửu lắng nghe, hầu như đã tóm tắt được tình hình, chỉ cần chờ kiểm chứng.

Sáu tháng trước, có một Cai tổng mới, tên là Mã Hoạch, tính tình phóng khoáng nhưng hành xử lại cảm tính, dân làng không biết nên vui hay lo với ông quan trên như vậy. Mã Hoạch có một viên thư ký, tên là Trịnh Đán, tuổi trẻ tài cao, lại hào hoa phong nhã, phụ nữ trong vùng ai nhìn cũng thích, người này cũng chính là người mà Cửu đã va phải lúc nãy. Thiên hạ đang đồn rằng y đang qua lại với Đoàn thị, một góa phụ xinh đẹp, là người đứng gần kim lệnh khiến Cửu để ý. Đoàn thị năm nay ngoài ba mươi, xinh đẹp nhưng số lại sát phu, chỉ mới bảy năm mà đã có bốn đời chồng, đều lăn ra chết sau khi cưới về không quá ba tháng, từ đó dân làng chẳng ai dám qua lại với thị nữa, kể cả người làng khác.

Do bị xa lánh, chẳng thể sống qua ngày được, Đoàn thị đành nhận việc coi sóc miếu thờ đầu làng.

Nói về cái miếu này thì cũng vô cùng ly kỳ ma quái. Làng này được lập ra từ bốn mươi năm trước, khi ấy hãy còn toàn là lau sậy, lam sơn chướng khí nhiều vô kể, nửa đêm không ai dám bước chân ra khỏi cửa, cô hồn ma đói nhan nhản, sáng nào cũng thấy dấu chân đi khắp xung quanh nhà, vết chân còn dính rất nhiều dòi bọ. Năm ấy hạn hán kéo dài, dân làng lâm vào cảnh đói kém cùng cực, cứ tưởng đã tuyệt vọng thì bỗng nước sông dâng lên, tuy không đủ để chảy vào ruộng đồng nhưng ít nhiều đem lại tôm cá.

Có một điều lạ là ban đầu còn có nhiều cá, vài ngày sau thì không còn con nào cả, nhưng lại có một loại ốc, thoạt nhìn hệt như ốc móng tay, tuy nhiên vùng này làm sao lại có ốc móng tay cho được? Dân làng ban đầu cũng bán tín bán nghi, mở ra xem thì thấy thịt ốc cũng hệt như ốc móng tay bình thường bèn đem về ăn thử. Nồi ốc luộc xong bốc mùi thơm ngào ngạt, trong cảnh tranh tối tranh sáng, mọi người ăn vào thì lợm miệng, ói ra thì thấy thịt ốc y hệt ngón tay bị cắt lìa, ai nấy đều kinh hãi, đổ hết nồi ốc đi.

Vài tháng sau, thời cuộc binh loạn, khắp nơi thổ phỉ nổi lên, miếng ăn kiếm được vô cùng khó, nhất thời dân làng không biết chạy đi đâu, tứ bề nạn đói hoành hành nên đành chôn chân một chỗ, thứ gì ăn được trong làng đều đem ra ăn sạch. Đến một thời điểm khi cả con chuột cũng không còn, dân làng nhìn xuống mé sông, thấy bãi sông dần khô cạn, ngàn vạn con ốc móng tay lạ lùng đó nằm xếp lớp, trông vô cùng hấp dẫn, nhưng chưa ai dám ăn.

ÁN SÁT TẦM HỒ (full)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ