111. Ở hiền gặp lành, ở ác gặp ác
Chậu xem vẻ mặt của bọn họ kìa!” Mã Tử Du ôm lấy tay Chẩm Khê, “Làm như chúng ta nợ bọn họ mấy triệu không bằng ấy.” “Còn không phải là họ đang lo không biết đi đâu cóp nhặt được năm mươi nghìn tệ trả cậu hay sao.” “Đấy là chuyện bọn họ phải làm mà.” Chẩm Khẽ mỉm cười, không nói gì. Chuyện lần trước đã qua được mấy ngày. Quản lý Lý cũng đã nói, trước khi đợt tập huấn kết thúc sẽ cho bạn có một câu trả lời thuyết phục, bảo bọn cô phải giữ mồm giữ miệng, không được bép xép ra bên ngoài. Nhưng chuyện lần trước thật sự đã gây xôn xao không nhỏ, trong đám thực tập sinh cũng đã đồn nhau này nọ. Chỉ có điều mãi mà họ vẫn không thấy ai bị đuổi đi hay trách phạt gì cả. Dần dà chuyện này liền giống như chưa hề xảy ra. Chẳng qua mỗi khi Chẩm Khê đi qua trước mặt đám người này, đều bị bọn họ dùng ánh mắt lườm nguýt như muốn róc xương lóc thịt cổ ra. “Cậu nói xem, bọn họ ngay cả cầu xin lỗi cũng không thèm nói.” “Cái cầu xin lỗi mà mở miệng ra là nói được này có gì hiếm lạ.” “Có vẻ công ty cũng không có ý định xử phạt bọn họ đâu. Dù sao thì mình vẫn còn ổn, nhưng mà sau này nếu như cậu cùng đám người kia debut rồi, cậu không thấy buồn nôn à?” Chẩm Khê bật cười: “Mình thì có gì mà phải thấy buồn nôn chứ? Khéo vui mừng còn không kịp nữa là. Mình đã nắm được thóp bọn họ rồi, sau này tất cả bọn họ sẽ phải nhìn sắc mặt của mình mà sống. Nếu như debut với nhau thì sau này chẳng phải càng dễ chịu.” “Cũng phải ha.” Mã Tử Du gật đầu, “Tuần này xảy ra lắm chuyện quá. Mai là thứ Bảy, hai chúng ta ra ngoài đi dạo tí đi. Mình sắp mốc hết cả người lên rồi.” Chẩm Khế nghĩ cũng thấy đúng, buổi tối liền không lên lớp tự luyện tập nữa, mà bàn bạc với đám bạn cùng phòng, rồi đi thẳng đến KTV hát hò. KTV là do Chẩm Khế chọn, là một trong những quán KTV xa hoa nhất của thành phố này. Mọi người vừa đến, mới chỉ nhìn thấy cách trang hoàng bày biện ở đại sảnh thôi mà trong lòng đã thấy sờ sợ. Đến Mã Tử Du cũng phải nói: “Hát hò một tí thôi mà cũng cần phải tới chỗ như thế này hả?” “Chủ yếu là do bây giờ cũng không phải là ban ngày, mấy đứa con gái bọn mình vẫn nên tìm chỗ nào an toàn một chút. Chỗ này tuy hơi đắt, nhưng cũng sẽ ít những kẻ linh tinh. Bọn mình đều là người nơi khác, chưa quen tình hình ở đây, lỡ xảy ra chuyện cũng chẳng có lấy một ai giúp đỡ. Cẩn thận chút vẫn hơn.” Mã Tử Du nghe xong liền vỗ vai cô, nói: “Vẫn là cậu suy nghĩ chu đáo. Hôm nay tôi mời, mọi người đừng khách sáo nhé.” Có tám người nên không thể vào phòng KTV nào nhỏ được, vậy nên phòng mà người ta sắp xếp cho bọn cô, cũng chính là phòng ở gần tầng trên cùng. Mấy cô gái trẻ đều khá hoạt bát, sau khi vào phòng KTV, không còn người ngoài nữa, chưa được bao lâu bầu không khí đã dần náo nhiệt hẳn lên. Chẩm Khế ngồi được một lát thì thấy đầu đau như muốn nứt ra, bèn nói đi toilet rửa mặt. Đến lúc cô từ trong WC đi ra thì thấy ở phía bồn rửa tay có một cô gái đang đứng cúi đầu, bóng lưng kia nhìn hết sức quen mắt. Ma xui quỷ khiến thế nào mà Chẩm Khê lại lùi trở lại vào trong WC, lén lút dòm qua khe cửa, trông ra bên ngoài. Cô gái kia thấm ướt khăn tay, lau mặt một lát rồi mới bỏ xuống. Nhưng mặt vẫn đỏ gay đỏ gắt. Nhờ tấm gương, Chẩm Khê có thể nhìn thấy rõ mặt của cô ta. Diệp Cửu Như? Sao cô ta lại ở đây? Bộ dạng này xem ra là uống không ít rồi. Diệp Cửu Như hình như không chú ý tới cái khe cửa phòng WC sau lưng đang có một đôi mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm vào mình. Cô ta vứt khăn tay vào trong thùng rác, khóa vòi nước lại, soi gương tổ lại son, sau đó đi ra ngoài. Chẩm Khế rón ra rón rén đi theo cô ta, giống y như một tên biến thái đi rình trộm. Đối với con át chủ bài của Rainbow Girls trong tương lai này, cô thật sự rất tò mò. Chẩm Khể thấy cô ta đi lên lầu, thông thường những quán KTV này tầng cao nhất chính là để chuẩn bị cho đám không giàu thì cũng có thân phận không tầm thường. Trong đầu Chẩm Khê có muôn vàn suy đoán, nhưng cũng may cô dừng lại đúng lúc. Cô nhìn thấy Diệp Cửu Như bước vào một trong mấy căn phòng có cảnh của chạm trổ hoa văn. Cô đứng ở chỗ rẽ, suy nghĩ một lúc lâu, nhưng vẫn không tìm được cách để chui vào đó thăm dò tin tức. Về lịch sử thành danh của Diệp Cửu Như, thật ra có thể được đưa vào sách giáo khoa làm một ví dụ mẫu về chiến lược marketing. Không biết bắt đầu từ khi nào mà trên mạng xã hội, các phương tiện truyền thông đều ùn ùn đưa tin. Nói cô ta vì ước mơ của mình mà chia tay với một cậu ấm con nhà quyền quý nào đó. Sau đó còn xuất hiện đủ loại lời khen nơi, tâng bốc, cái gì mà cô ấy có khí chất xuất trần, thanh lãnh như hoa cúc, vân vân và mây mây, giúp cho cô ta bay một phát lên cành cây thành con phượng hoàng duy nhất trong đám Rainbow Girls toán chim trĩ kia. Đã vậy còn là con phượng hoàng với bộ lông trắng muốt mang theo ánh sáng thánh khiết. Sau này, Chẩm Khê lại nghe thấy bạn bè trong giới nói, lần lăng xê đó của Diệp Cửu Như không thể nào tốn dưới mười triệu được. Bởi vì đó là kế hoạch phải mời đến cả công ty marketing chuyên nghiệp, lên kế hoạch hơn nữa năm, không phải là cái kiểu nổi tiếng chỉ sau một đêm. Thế là vấn đề liên ập đến, nghe nói Diệp Cửu Như là người tỉnh lẻ, cha mẹ làm nghề nông, cả đời chỉ dựa vào ông trời với chính sách của nhà nước để sống qua ngày. Cho nên cô ta đã bỏ học khi còn nhỏ tuổi, đến công ty Melon làm nghệ sĩ, kiếm tiền cho em trai em gái đi học. Nhưng mọi người đều biết, công ty Melon vốn nghèo rớt mùng tơi, nổi tiếng với “ba không, nếu như hạch toán cuối năm có thể nhích qua khỏi mức lỗ vốn là đã có thể khoác lác, chém gió thành bão rồi. Vì thế, tuyệt đối không thể nào có chuyện họ bỏ ra cả chục triệu tiền vốn để lăng xê cho một nghệ sĩ được. Vậy tiền lăng xê cho Diệp Cửu Như là từ đâu ra? Thật ra cũng không phải là Chẩm Khê khinh bỉ khả năng mồi chài của người khác. Có một số người, ví dụ như Chẩm Hàm, dù có gọt nhọn hết cả gót chân cũng chẳng thể nào đi vừa được đổi hài của Diệp Cửu Như. Còn có một số người, ví dụ Chẩm Khê cô, chính là loại người ngay cả gọt hết gót chân đi cũng chẳng có tư cách. Cố chỉ tò mò là vị đại gia nào hào phóng đến mức, vừa ra tay là ném cả chục triệu như vậy. Lăng xê người khác kiểu này, Chẩm Khê cũng chỉ dám ngại ngùng nói rằng đây là được đại gia bao nuôi, chứ cho dù có là tình yêu đích thực cũng chưa chắc có thể làm được. Cơ hội tốt thế này, hôm nay nếu như bỏ lỡ, có lẽ sau này cũng chẳng có nữa. Chẩm Khê xem đồng hồ, sắp đến giờ ký túc xá đóng cửa rồi, chưa đầy nửa tiếng đồng hồ nữa là các cô phải chuẩn bị quay về. Trong đầu cố chợt nảy ra một ý tưởng táo bạo. Chẩm Khê quay về phòng KTV đổi áo khoác với một cô bạn cùng phòng. Cô bạn này hôm nay mặc áo jacket màu vàng nhạt, nhìn qua trông trẻ ra không ít. Chẩm Khê mặc quần áo vào, đeo ba lô xong liền đi lên tầng cao nhất. Cô đứng trước cánh cửa chạm trổ hoa văn hít sâu vài cái, sau đó mang theo nụ cười rạng rỡ vừa đẩy cửa ra, miệng vừa nói: “Nơi này khó tìm quá, các cậu đợi tớ... Ấy chết, em xin lỗi.” Chẩm Khê lùi mấy bước ra bên ngoài, nhìn lại số phòng, sau đó vội vàng cúi đầu khom lưng, xin lỗi rối rít: “Xin lỗi, xin lỗi, em đi nhầm phòng.” “Cô là ai?” Phía gần cửa có một người đứng bật dậy, anh ta đứng trong góc tối nên Chẩm Khê nhìn không rõ mặt, có điều nghe giọng thì có vẻ tuổi tác không lớn lắm. “Em xin lỗi, em vào nhầm phòng.” Chẩm Khê nói xong, liền cầm tay nắm cửa, định khép cửa lại. Lúc này có một người từ trong phòng đi ra, đứng thẳng trước mặt cô nói: “Ngẩng đầu lên.” Chẩm Khế rụt cổ lại ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy vẻ bối rối. Người nọ nhìn có vài lần, nói: “Chỗ này đã là tầng chót rồi.” “Em xin lỗi, em vào nhầm phòng ạ.” Chẩm Khê vẫn nói câu đó. “Đi đi.” Chẩm Khê quay đầu rồi lập tức chạy xuống dưới lầu. “Chuyện gì thế?” Trong phòng truyền ra giọng chất vấn của một người đàn ông. “Không có chuyện gì đâu, anh Tưởng. Có cô bé đi nhầm phòng, em đã bảo cô bé đi rồi.” “Có chắc là đi nhầm phòng không?” “Chắc chắn mà.” Người trả lời bật cười, “Nhìn thì có vẻ là học sinh cấp hai, còn đeo cả ba lô nữa. Đúng là đi nhầm phòng mà.” *** Chẩm Khê ôm chặt lồng ngực đang đập thình thịch trở về với đám Mã Tử Du, sau đó nhanh chóng thanh toán tiền, quay về ký túc xá. Vừa ngồi lên xe taxi, cô ngay lập tức lấy điện thoại di động ra search cái tên “Vân Tưởng“. Đúng vậy, cô vô cùng chắc chắn rằng cái người ngồi ở chính giữa, một tay kẹp điếu thuốc, một tay ôm lấy Diệp Cửu Như đang ngủ mà cô vừa nhìn thấy kia, chính là một trong những người anh họ của Lâm Tụ - Vân Tưởng. Nói ra thì, chuyện nhà bọn họ cũng phức tạp cực kỳ. Những thứ Chẩm Khê biết được cũng không rõ ràng lắm. Chỉ biết sau khi ông cụ Vần sáng lập ra Vân Thị chưa được bao lâu thì đã qua đời. Lúc ấy, Vân Thị còn chưa phát triển, tất cả đều do hai người con trai của ông, bố của Vân Tưởng và bố của Lâm Tụ cùng nhau quản lý. Bố của Vân Tưởng sinh được hai người con trai và một người con gái. Trước khi nhận Lâm Tụ về, bố của Lâm Tụ cũng chỉ có anh trai của anh - Vân Sênh - là con một. Sau này Vẫn Thị niêm yết, lên sàn chứng khoán, thì Chủ tịch hội đồng quản trị ban đầu là Vân Ảnh, bác cả của Lâm Tụ, nhưng chưa làm được mấy năm đã ngã bệnh qua đời. Lúc ấy Vân Tưởng còn nhỏ, anh chị của anh ta đều đi du học nước ngoài, thành ra chức vị Chủ tịch lại được Vân Lĩnh - bố của Lâm Tụ đảm nhận, ấy vậy mà nhoáng cái mà đã được mấy chục năm. Bây giờ Vân Linh đang bị bệnh nhiễm trùng đường tiết niệu, không biết liệu còn sống được bao lâu. Con trai duy nhất của ông ta - Vân Sênh - thì cũng đã chết. Theo lý mà nói, cái ghế Chủ tịch hội đồng quản trị kế nhiệm cũng chỉ có thể vào tay Vân Tưởng hoặc anh trai Vân Tang của anh ta mà thôi. Ấy thế mà trăm nghìn lần cũng không ngờ được rằng, Lâm Tụ lại được nhận tổ quy tông. Hơn nữa có mấy tin đồn lan truyền, nói rằng năm đó bác cả Vân Ảnh của Lâm Tụ chết không rõ ràng. Thế là có người truyền tai nhau, đấy là do bố Lâm Tụ động tay động chân. Nếu như việc này là thật, e là mấy năm nay ba chị em Vân Tưởng vẫn luôn ngóng t rông Vân Lĩnh sớm chầu trời. Chẩm Khể có một suy đoán đáng sợ, có lẽ nào tại nạn giao thông của Vân Sênh... Vậy lúc này Lâm Tụ trở về, càng không phải là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt người ta hay sao? Bố ruột của anh cũng thật ác độc, nhẫn tâm đẩy cả đứa con trai cuối cùng của mình vào trong hố lửa. Chẩm Khể tiếp tục đọc tin tức, Vân Tưởng đã kết hôn rồi, vậy Diệp Cửu Như... Ôi chao, mấy cái chuyện dây mơ rễ má của bọn nhà giàu này. Chẩm Khê ôm lấy cánh tay của mình, khẽ run rẩy. *** Những ngày tập huấn trong kỳ nghỉ hè này thật sự trôi qua rất nhanh, Chẩm Khê có cảm giác mình còn chưa học được gì thì kỳ tập huấn này đã kết thúc. Chín người tới cùng nhau, về cũng ngồi máy bay cùng nhau trở về, nhưng suốt cả chặng đường đi không ai nói chuyện với Chẩm Khê. Trước khi lên máy bay, Đường Nhân nhìn va li của cô rồi hỏi một câu: “Không phải nói là bị bẩn không dùng được nữa rồi hay sao?” “May mà ở thành phố S vừa hay lại có một cửa hàng chi nhánh, tôi mang theo giấy tờ chứng minh qua đó tìm thử, người ta còn miễn phí giặt sạch lại cho tôi đấy. Chị xem, có phải giống y như mới không?” Chẩm Hàm ở bên cạnh tức giận đến mức dậm chân. Tám người bọn họ phải bồi thường tổng cộng hơn năm mươi nghìn tệ, trong đó có gần hai mươi nghìn chính là đổ vào cái va li này. Bây giờ xem ra cái va li này còn sạch sẽ tinh tươm hơn hẳn lúc đầu mang đến đây. Chợt nghĩ Chẩm Khể tự dưng vớ được hai mươi nghìn tệ, chuyện này khiến tất cả bọn họ hận đến nghiến răng nghiến lợi. “Tặng cho cô một câu, ác giả ác báo.” Bên cạnh có người phun cho Chẩm Khê một câu như vậy. “Câu này là từ đời nào vậy. Bây giờ ấy à, mọi người đều nói, thiện hay ác cuối cùng cũng đều sẽ có báo ứng, thiên đạo có luân hồi, không tin ngẩng đầu nhìn lên xem, trời xanh đã tha cho ai bao giờ chưa.”
112. Âm hồn không tan
Khi đợt tập huấn vừa kết thúc cũng chính là lúc khai giảng vào lớp mười. Chẩm Khê vô cùng vinh dự được phân vào lớp chọn - lớp 10-31, nhưng mà tâm trạng phấn phởi này lại không duy trì được bao lâu. Lúc cô nhìn thấy Nhiêu Lực Quần ở trong lớp học thì tâm trạng 0của cô trong nháy mắt liền biến thành bực mình. Hơn nữa, lúc bầu ra các chức vụ trong lớp, Nhiêu Lực Quần lại một lần trở thành l0ớp trưởng của cô. Ôi chao! Đúng là âm hồn không tan mà. Cũng may, ngoại trừ Nhiêu Lực Quần ra thì các bạn mới khác đều rất đáng 9yêu và dễ làm quen. Lúc trước Huy Dương gọi điện thoại bảo đã nhờ Khuê n giới thiệu cho cô một giáo viên dạy nhảy hiện đại chuyên7 nghiệp, cứ nghĩ anh chỉ nhất thời nói vậy, ấy thế mà việc này anh vẫn còn nhớ. Chủ Nhật tuần thứ nhất sau khi khai giảng, Khuê n đã đưa Chẩm Khể đi bái sư học nghệ. Cô giáo này họ Điền, chừng ba mươi tuổi, nghe đâu trước đây là một thành viên trong một vũ đoàn nổi tiếng, có kinh nghiệm ít nhất cũng gần mười năm. Năm ngoái bởi vì bị thương không thể tiếp tục đảm nhiệm công việc cùng vũ đoàn, nên quyết định mở một lớp dạy nhảy của riêng mình. Cũng khá may mắn là, lớp dạy nhảy này là do chị của Huy Dương giúp đỡ mở, bây giờ còn chưa bắt đầu chính thức tuyển sinh, nên Chẩm Khế chính là học trò đầu tiên của cô. Người có kinh nghiệm nhảy nhiều năm đại khái đều như vậy, khí chất cực tốt, người cũng vô cùng dịu dàng, trên mặt hầu như không nhìn ra được dấu vết của tháng năm. Chẩm Khê với Khuế n đứng ở cạnh người cô giáo, nhìn thế nào hai người cũng trông giống y như hai nô tỳ chuyên làm việc nặng vậy. Chẩm Khê rất hài lòng với cô giáo dạy nhảy này. Người ta nói trong giờ học yêu cầu thế nào Chẩm Khê đều đồng ý. Có người xinh đẹp như tranh đứng trước mặt mình như thế này, khiến cố có một loại xúc động muốn trả tiền vé vào cửa ngay cho cô giáo. Vậy là coi như bái sư xong. Thứ Ba và thứ Năm hằng tuần Chẩm Khê sẽ đến luyện tập hai tiếng đồng hồ, thứ Bảy sẽ phải đến khu thực tập sinh của công ty Melon ở thành phố Y để điểm danh. Chủ Nhật lại đến luyện tập cả ngày. Bình thường nếu như có thời gian rảnh là cô lại đi tìm Khuê n học một chút chiêu trò, ngày tháng trôi qua cũng coi như là phong phú. Chỉ có điều, hằng tuần lúc đến công ty Melon luyện tập đều khá là sầu não. Thực tập sinh của công ty Melon ở thành phố Y tổng cộng chỉ có chín thực tập sinh, cũng chính là mấy người đã cùng đi thành phố S tập huấn lúc trước. Sau khi xảy ra chuyện lần trước, Chẩm Khê coi như đã xé rách mặt với bọn họ. Lại thêm ở giữa còn có Chẩm Hàm không ngừng thêm mắm dặm muối, mọi người gặp nhau không nói câu nào, chỉ trợn trừng mắt lên là đã coi như khách sáo rồi. Tất nhiên là Chẩm Khê đã nghĩ tới chuyện sẽ như thế này từ trước, và cô cũng đã đủ chín chắn và lý trí để ứng phó. Nhưng phiền nhất chính là Đường Nhân. Đường Nhân chính là nhóm trưởng tạm thời của bọn cô lúc đi thành phố S. Vì vậy, sau khi trở về thành phố Y, cô ta cũng đương nhiên trở thành đại diện cho thực tập sinh. Bình thường nếu như công ty hoặc giáo viên có chuyện gì cần thông báo thì sẽ thông qua cô ta truyền đạt đến các thực tập sinh khác. Và thế là đương nhiên, Chẩm Khê bị người ta tẩy chay. Cả khu tập luyện này, giống như bị chia thành hai nửa thế giới, một thế giới chỉ có một mình Chẩm Khê và một thế giới là của tám người còn lại. Người phụ trách của các cô, cái cô giáo Tần đó suốt ngày tìm cô nói chuyện. Nói cố cần phải hòa nhập với môi trường xung quanh, phải hòa đồng với các bạn thực tập sinh khác. Nói nền tảng vũ đạo của cô không tệ, bình thường lúc tập luyện cần có giúp đỡ những người khác. Chẩm Khê thành khẩn gật đầu, miệng thì đồng ý, nhưng suy nghĩ trong lòng lại là, quần áo để thay và giày để ở tủ chứa đồ của cô tại sao lại bị ướt nhẹp. Có là thằng đần cũng biết là vì sao. Luyện tập cả ngày ra mồ hôi đầy người, mà cô thì đến quần áo để thay với tắm rửa cũng không có. Lúc đầu cô còn tưởng những người khác có chìa khóa tủ đồ của cô, đã mở tủ cổ ra rồi hắt nước vào trong. Nhưng cô đã kiểm tra lại, cửa tủ đồ của cô căn bản là không hề bị mở ra, nhưng vì sao quần áo ở trong đó lại bị ướt cơ chú? Chẩm Khê thầm than, bản cô nương là một học sinh ngốc, chỉ biết ngoan ngoãn học tập, giờ lại bị ép phải bắt đầu đi theo con đường trinh thám, quả thực đầu đau không tả xiết. Trải qua một khoảng thời gian quan sát và suy đoán, lúc cô suýt chút nữa thì chọc thủng cửa tủ, cô bất ngờ phát hiện ra chân tướng tại sao quần áo lại bị ướt. Tất cả là do cái ống tiêm cô nhìn thấy trong thùng rác ở nhà vệ sinh. Hóa ra là bọn họ dùng ống tiêm phun nước vào trong qua khe hở của cửa tủ? Than ôi! Chẩm Khê cũng phục họ sát đất quá đi mà! Chỉ bằng độ ướt nhẹp của quần áo là biết, không dùng hơn một thùng nước căn bản là không làm được. Cố nhịn không được nghĩ ngợi, rốt cuộc bọn họ phải bơm cái ống tiêm bao nhiêu lần mới có thể làm cho quần áo của cô ướt thành như vậy nhỉ? Chăm chỉ thật đấy! Chỉ cần vừa nghĩ tới bọn họ rón ra rón rén cầm ống tiêm nhét vào trong khe cửa để phun nước vào quần áo của cô như vậy, Chẩm Khê cũng chỉ đành thở dài bất đắc dĩ. Lãng phí bao nhiêu thời giờ với sức lực vào mấy trò hãm hại, ngáng chân như thế, hỏi làm sao tiến độ luyện tập vẫn cứ trì trệ không chút tiến bộ. Một động tác đơn giản đến không thể đơn giản hơn, vậy mà bọn họ đã phải luyện tập đến gần hai tháng. Đến bây giờ, chín người vẫn không thể nào cùng nhau nhảy cho chỉnh tề được. Mà nguyên nhân lớn nhất, chính là có một nhóm người nhảy không đúng tiết tấu. Giáo viên vũ đạo thì luôn miệng nói, có lẽ mấy đứa chính là nhóm nhảy kém nhất trong toàn bộ thực tập sinh thế hệ này. Người cố gắng luyện tập cần cù chăm chỉ như Chẩm Khê mỗi khi nghe thấy lời này, khuôn mặt cũng đầy dấu chấm hỏi. Giáo viên dạy nhảy nhìn thấy cô như vậy bèn bổ sung một câu: “Em nhảy rất khá, cô rất có lòng tin với tương lai được debut của em.” Mỗi khi cầu này vừa dứt, Chẩm Khê luôn sẽ cảm thấy lưng mình ngựa ngứa, cái cảm giác đó đúng là y như có gai sau lưng vậy. Chẩm Khê thật sự nghĩ không ra, chỉ bằng trình độ của cô mà cũng khiến người ta ghen ghét đố kỵ sao? Vậy điều này có phải chứng minh rằng những người khác hoàn toàn không có tí trình độ nào hay không? Tình trạng cô lập và tẩy chay vẫn còn tiếp tục. Không biết là Chẩm Khê da mặt quá dày, hay là những người khác trình độ vừa không đủ lại quá mức cố chấp, mà tất cả người ở khu tập luyện đều cảm thấy Chẩm Khê đáng thương, bị người ta bắt nạt. Họ đều đợi đến một ngày nào đó cô không nhịn được nữa mà sẽ bùng nổ. Nhưng mấy tháng trôi qua, Chẩm Khê vẫn không khác gì so với ngày đầu tiến tới đây, không đến muộn cũng không về sớm, đi đầu làm gì cũng chỉ có một mình, chăm chỉ luyện tập. Thoáng chốc đã hơn nữa học kỳ đã trôi qua, trời cũng càng ngày càng lạnh. Chẩm Khể có thể kiên trì chăm chỉ đi học và luyện tập mỗi ngày, tất cả đều dựa vào ý chí đang cố gắng gồng lên chống đỡ của cô. Lúc thi giữa kỳ, thành tích của cô còn tiến bộ lên một bậc so với lúc nhập học, trong lòng cô rất hài lòng, còn lấy chuyện này ra chém gió với Lý Minh Đình và Tiến Dũng mất mấy ngày. Nhìn thì có vẻ là một chuyện rất vui vẻ, nhưng lớp trưởng Nhiều Lực Quẩn của bọn cố lại đến tìm cô nói chuyện. “Kết quả học tập của cậu sao lại thế này?” Chẩm Khê vẻ mặt khó hiểu, hỏi lại: “Kết quả của tôi làm sao cơ?” “Cậu thấy đây là thực lực thật sự của cậu sao?” Biểu cảm của Chẩm Khê liền cứng đơ lại, khàn giọng nói: “Nếu không thì sao? Tôi còn có thể quay cóp được à?” “Tớ không phải có ý này.” Nhiều Lực Quần lại bắt đầu thở dài, vẻ mặt nhìn cô giống như đang nhìn đứa cháu không nên thân ở nhà mình. “Ý của tớ là, kết quả của cậu còn có thể tốt hơn.” “Cảm ơn, nhưng giờ tôi đã rất hài lòng rồi.” “Chẩm Khê!” Cả khuôn mặt Nhiêu Lực Quận tràn đầy sự khó hiểu, “Tớ thật sự không hiểu nổi cậu. Trước kia trong lòng, trong mắt cậu chỉ có học hành, sao bây giờ cậu lại thành như vậy? Nhóm nhỏ sau giờ học của lớp cậu không tham gia, nhóm học tập ngày Chủ Nhật cậu cũng không tham gia, giờ tự học buổi tối cậu cũng không lên lớp. Tan học cái là cậu mất hút, có tìm cỡ nào cũng không tìm được. Rốt cuộc từ sáng đến tối cậu bận cái gì?” “Đúng là tôi thích học, nhưng trên đời này cũng đâu chỉ có mỗi việc học.” Chẩm Khể đáp. “Nghe nói cậu đi làm thực tập sinh?” Nhiêu Lực Quần bày ra một vẻ mặt khiến Chẩm Khê cảm thấy vô cùng không thoải mái, “Cậu cảm thấy cái này rất thực tế sao?” Nói xong câu này, cậu ta còn bổ sung một câu: “Chẳng lẽ cậu còn muốn làm ngôi sao?” Cậu cũng không nhìn lại mình xem bản thân có được mấy cân mấy lạng. Đây là câu Chẩm Khê bổ sung cho câu nói chưa kịp vọt ra khỏi miệng của cậu ta. Vốn cô còn tưởng rằng mình nghe xong sẽ rất tức giận. Nhưng khi câu nói này thật sự bị Nhiêu Lực Quần nói ra, trong lòng cô ấy vậy mà hoàn toàn không có tí dao động gì. Dù sao thì kiếp trước, sau khi cô đã có chút danh tiếng trong giới showbiz, cậu ta đã nói những lời chẳng khác gì lúc này để dụ dỗ cô bỏ lại tất cả để theo cậu ta. Cho nên bây giờ cho dù cậu ta nói ra thêm cái gì đi chăng nữa thì cô cũng đều không cảm thấy kỳ quái. “Lực Quần!” Một giọng nữ đột ngột vang lên, cắt đứt mấy lời lải nhải của Nhiều Lực Quần, cũng khiến cho cái lỗ tại mệt mỏi của Chẩm Khê tạm thời được giải phóng. Nhìn về phía giọng nói vang lên, chính là bạn gái hiện tại của Nhiều Lực Quần - Hà Viện, và lúc này cô nàng đang nhìn Chẩm Khê với ánh mắt đầy đề phòng. Ở dưới gầm bàn Chẩm Khê đang bấm đốt ngón tay nhẩm tính thời gian hai người này ở bên nhau, cũng được khá lâu rồi nhỉ, sao Hà Viện vẫn giữ bộ dạng suy tính thiệt hơn như thế làm gì nhỉ? “Hai người đang nói cái gì vậy?” Hà Viện hỏi. “Việc học.” Chẩm Khê mở miệng. “Việc học làm sao cơ?” Hà Viện đi đến ngồi xuống bên cạnh cô, kéo ra một nụ cười vô cùng gượng gạo, “Chẩm Khê, lần này thi giữa kỳ cậu bị thụt lùi hả?” “Không.” “Vậy hai người...” Hà Viện nhìn về phía Nhiêu Lực Quần. “Tâm trí cậu ấy bây giờ đều không tập trung vào việc học, cô chủ nhiệm bảo tớ tới nói chuyện với cậu ấy.” “Ừ phải, Chẩm Khế của chúng ta là người sau này sẽ làm một ngôi sao lớn. Bấy giờ cậu có nói chuyện học hành thì cậu ấy chắc chắn cũng nghe không vào đầu.” Excuse me? Câu này sao nghe cứ ngứa ngáy thế nào ấy nhỉ? “Bao giờ thì chúng tớ có thể gặp cậu trên ti vi vậy, đại minh tinh?” Chẩm Khê bật cười ha ha: “Khó nói lắm, con người tôi chính là cái kiểu dở dở ương ương lúc thế này lúc thế kia. Chưa biết chừng ngày nào đó không thích nữa liền quay lại học hành rổi thi lên đại học.” “Lẳng lơ lăng loàn à?” Câu này từ trong miệng Hà Viện nói ra vô cùng thản nhiên, không có bất kỳ sự dao động cảm xúc nào, giống như đang nói, “Trời xanh, mây trắng” vậy. Chẩm Khê nghe xong còn chưa kịp phản ứng lại, nhưng mà mặt Nhiêu Lực Quần đã biến sắc, bắt đầu căng thẳng đánh giá vẻ mặt của cô. “Cái gì cơ?” Chẩm Khê hỏi lại. “Cậu hôm nay thích cái này, liền có thể liều mạng mà thích, cũng mặc kệ người khác có bằng lòng hay không. Ngày mai cậu lại thích cái kia, cũng có thể liều mạng đi thích, hoàn toàn chỉ làm theo suy nghĩ của mình. Không cần biết có làm thương tổn đến người bên cạnh hay không. Chẩm Khê, loại tính cách này, nói dễ nghe thì là ích kỷ, nói khó nghe tí thì chính là lẳng lơ lăng loàn rồi còn gì.” “Hà Viện!” Nhiêu Lực Quần quát. “Hà Viện.” Chẩm Khê cũng hô lên một tiếng, hỏi lại, “Lời này của cậu có phải hơi quá đáng không? Cậu cảm thấy dùng cái từ lẳng lơ lăng loàn để hình dung một học sinh lớp mười là thích hợp sao?” “Mẹ tớ nói, cà cuống chết đến đít còn cay, đã là cái gốc của con người thì sẽ chẳng thay đổi được đâu.” “Phải, cà cuống chết đến đít còn cay.” Chẩm Khẽ gật đầu thừa nhận, trong đầu cô đột nhiên hiện lên rất nhiều ký ức. Hồi mới vào cấp hai, bởi vì Lư Ý hẹn Nhiêu Lực Quần tan học xong đi đến hiệu sách, cô ta liền nói xấu Lư Ý là kẻ không biết xấu hổ, không có gia giáo, còn kết bè phái với những học sinh khác để cô lập cô bé. Cô lúc ấy còn cảm thấy đây chỉ là tính tình trẻ con, không hiểu chuyện lại còn ngang ngạnh, nên vẫn luôn cổ vũ Lư Ý đi làm quen kết bạn với cô ta. Bây giờ nghĩ lại, thật đúng là cà cuống chết đến đít còn cay, ba tuổi nhìn đến già, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Quả nhiên, làm người vẫn không nên quá lương thiện được, bởi vì sẽ luôn có những kẻ lòng tham không đáy, muốn đè đầu cưỡi cổ bạn.
113. Cơ hội trời cho
Chẩm Khê vô thức nhìn về phía Nhiêu Lực Quần, lòng thầm nghĩ, không biết có phải tổ tiên của tên này là Cổ Vương của Miêu Cương(*) hay không mà kiếp trước là mình, kiếp này là Hà Viện. Không biết đã bị cậu ta bỏ ký sinh hay sâu độc gì vào mà từ một cô gái tính cách tốt như vậy, lại bị hại thành cái dạng như thế này. (*) Ý chỉ người hay nuôi cổ trùng - sâu độc lâu năm đến điêu luyện thành thuật, đến khi bỏ sâu độc vào ngườ0i thì sẽ khiến người đó phải chịu sự sai khiến của mình. “Thật ra lúc đầu cậu nên cố gắng chăm chỉ hơn nữa, rồi vào được hẳn lớp chọn, đỡ phả9i chạy đi chạy lại như bây giờ, có một không chứ? Nhưng mà tôi nghe nói, sau này còn có cơ hội sắp xếp lại thứ hạng, điều chỉnh lớp học nữa đấ7y, cố lên nha!” Chẳng thèm liếc ánh mắt của Hà Viện, Chẩm Khê đeo ba lô, ra khỏi lớp. Cô không hiểu nổi, đám con gái bây giờ đều đang suy nghĩ những thứ vớ vẩn gì nữa. Có vẻ như lúc nào họ cũng ảo tưởng mình là nhân vật chính trong drama cung đấu, sau đó cố chấp mà chụp lên đầu Chẩm Khê cô cái danh nữ phụ độc ác trong phim. Tạm thời không nói đến vấn đề cô có phải là nữ phụ hay cổ có độc ác hay không, cô chỉ muốn hỏi, dựa vào cái gì mà bọn họ cho là Chẩm Khê cô cũng mắt mù như bọn họ? Rằng cô có thể để ý đến một cây củi mục như Nhiều Lực Quần? Thật đúng là: Đến cuối năm, cô nhìn thấy Lâm Tụ trên ti vi, tham gia buổi lễ thường niên của Vân Thị. Trên cánh tay anh khoác theo tay của một cô gái xinh đẹp, chính là vợ của người anh trai ruột đã mất của anh - Sầm Nhiễm. Những người cùng tham gia, còn có Vân Tưởng mà lần trước Chẩm Khể gặp ở KTV, cùng với anh trai của anh ta, Vân Tang và chị gái tên là Vân Ca. Buổi lễ thường niên của Vân Thị, cũng tương đương với lẽ thường niên của hơn nửa cái làng giải trí. Ống kính vừa đảo qua một cái, xuất hiện ở trên ti vi đều là những đại minh tinh nổi tiếng. Đây mới chân chính là cảnh “Dập dìu tài tử giai nhân/Ngựa xe như nước, áo quần như nêm”. Hiện tại Lâm Tụ vẫn còn đang học cấp ba, trên pháp luật cũng chỉ vừa mới tròn mười tám tuổi, ở trong đám đông anh anh chị chỉ toàn người ngoài xã hội như thế kia, nhìn thế nào cũng thấy đáng thương, nhìn thế nào cũng thấy gầy yếu. “Sao lại gầy yếu đáng thương được? Em cứ nói linh ta linh tinh, Anh thấy Lâm Tụ cũng được đấy chứ? Em thử nhìn lại mà xem, lưng ưỡn thẳng tắp như thế kia, tuyệt đối không luống cuống, rất có phong thái của ông trùm xã hội đen. Anh là anh thấy rất ổn mà.” Mắt người nào thì chỉ nhìn được thế giới của người ấy. Những người khác chỉ nhìn thấy Lâm Tụ đang nở mày nở mặt. Nhưng Chẩm Khế chỉ cần nhìn thấy hai tay anh đặt lên trước đầu gối là biết hiện giờ tâm trạng anh đang rất sa sút. Haizzz... Hiện tại đúng là cái gì cũng có rồi, kẻ hầu người hạ, mặc kệ trong lòng người khác nghĩ như thế nào, dù sao trước mặt anh vẫn phải kêu anh hai tiếng cậu chủ. Còn về việc hiện tại anh sống có vui vẻ, thoải mái hay không, đó lại là câu hỏi mà vừa mới nảy ra trong đầu đã bị Chẩm Khê quyết định tránh né. Báo cáo tổng kết cuối năm của Vân Thị năm nay là do anh chuẩn bị. Nhìn anh mặc comple phẳng phiu, bước đến trước micro, rõ ràng vẫn là dáng vẻ người con trai đoạn chính, đại diện cho học sinh trường số 7 trong ký ức của Chẩm Khê. Chỉ là hiện tại, những người ngẩng đầu lên nhìn anh đã không còn là đám học sinh non nớt của trường số 7 nữa, mà là đám người trưởng th ành lọc lõi, đã trải qua nhiều thăng trầm của cuộc đời. Lúc phát biểu và báo cáo tổng kết, trong tay anh đến cái điện thoại di động tiêu chuẩn cũng không thèm mang theo. Bản báo cáo dài hơn mười nghìn chữ, vô vàn từ chuyên ngành và số liệu chi chít, đều được anh ghi nhớ ở trong đầu, và truyền đạt lại bằng giọng nói trầm thấp của anh. Chẩm Khê nhắm mắt lại, yên lặng nghe. Thật ra cố nghe không hiểu nội dung mà anh muốn truyền đạt, nhưng trong giọng nói của anh cô lại nghe được ra thứ khác, ví dụ như - dã tâm. Anh kết thúc bản báo cáo trong tiếng vỗ tay giòn giã, anh cả Vân Tang nhà họ đi đến trước mặt ôm chầm lấy anh, ngẩng đầu nói với quan khách: “Đây là em trai nhà chúng tôi, mới từ nước ngoài trở về, sau này mong mọi người quan tâm, chỉ bảo nhiều hơn.” Trên mặt Lâm Tụ mang theo nét cười ung dung. Đối mặt với ánh đèn flash nháy không ngừng mà mí mắt anh cũng không chớp lấy cái nào. Nhưng trong lòng anh có bình tĩnh như vẻ mặt hay không, Chẩm Khể không biết, và cũng không thể biết được. Cô còn đang suy nghĩ, nếu như cô là Lâm Tụ nghe được câu nói kia, khéo có khi còn phun máu lên mặt Vân Tang cũng chưa biết chừng. Anh đã trở về được bao lâu rồi? Lần đầu tiên lộ diện trước mặt mọi người, đó là do bố ruột anh, Vân Lĩnh, Chủ tịch hội đồng quản trị của Vần Thị tự mình đứng ra giới thiệu. Vân Linh lúc ấy, còn cái gì mà chưa nói sao, giới thiệu con trai của ông ta tốt đẹp biết bao nhiêu? Hơn cả nửa năm trời rồi, còn cần người như Vân Tang dùng cái giọng như kẻ bề trên để lôi kéo Lâm Tụ đi xã giao với truyền thông và đồng nghiệp trong buổi họp thường niên của tập đoàn sao? Còn nói cái gì mà “Đây là em trai nhà chúng tôi, mới từ nước ngoài trở về.” Anh ta có ý gì? Có phải muốn nói cho cấp dưới rằng, tuy rằng buổi tổng kết này của Vân Thị là do tên nhóc này đảm nhận, nhưng cũng chỉ là làm với mục đích rèn luyện cậu ta. Chủ sự chân chính của Vân Thị, ắt hẳn trong lòng mọi người đều đã biết rõ là ai. “Tất cả mọi người đều biết, năm nay chính là năm Vần Thị gặt hái được nhiều thành công, đạt được thành tích trên nhiều phương diện đáng để tự hào. Nhưng mà một năm này, đối với gia đình chúng tôi, với Vân Thị mà nói, cũng là một năm nhiều trắc trở. Bác hại của tôi bệnh nặng, em họ Vân Sênh cũng đột ngột qua đời. Bác hai bị giày vò bởi bệnh tật và nỗi đau mất con trai nên không thể tiếp tục cống hiến cho Vân Thị được nữa. Nhưng may mắn thay, những người làm tiểu bối như chúng tôi đã không khiến bác ấy phải thất vọng. Cuối cùng, năm nay cũng đã kết thúc với một thành tích có thể khiến bác ấy vui lòng. Vấn Tụ...” Vân Tang đang thao thao bất tuyệt bất chợt gọi tên Lâm Tụ, hỏi: “Năm tới, vẫn nên có triển vọng mới thì tốt hơn. Đối với một năm trong tương lai này, em có kỳ vọng gì?” “Hy vọng bố luôn khoẻ mạnh.” “Đúng vậy. Năm mới cũng hy vọng bác hai mau chóng khỏe lại. Nửa đời trước của bác đã hết sức tận tụy vì Vân Thị, hiện tại cũng đến lúc nên nghỉ ngơi hưởng phúc rồi.” Xem đến đây, Lý Minh Đình nặng nề thở dài một hơi: “Cái đám người trong cái vòng tròn danh lợi này nói chuyện cũng vòng vo bỏ mẹ. Em nói xem, anh họ của Lâm Tụ nói thế là có ý gì? Có phải là muốn thông báo cho mọi người rằng, ba anh em bọn họ dù không có chủ tịch Vân Thị thì vẫn có thể điều hành Vân Thị kinh doanh rất ổn, thậm chí còn rất tốt hay không? Đây đâu phải là cuộc họp tổng kết thường niên gì nữa, rõ ràng là đại hội tuyên thệ của ba anh em nhà họ còn gì.” “Đúng.” “Lại còn cái gì mà hy vọng sức khỏe của bố Lâm Tụ mau chóng khỏe lại. Đây rõ ràng là đang nói cho Lâm Tụ biết, đừng nói bố mày chẳng còn sống được bao lâu, cho dù ông ta khỏe như trâu, ăn ngon ngủ ngon, người nắm quyền Vân Thị hiện tại cũng vẫn là ba anh em tao. Chú em lượn đầu thì lượn nhanh cho mát mẻ.” “Chính là ý này mà.” “Em nói xem, sao lúc trước Lâm Tụ lại phải trở về? Mặc dù ở đây sống không sung sướng gì cho cam, nhưng cũng không đến nỗi phía trước có hổ, phía sau có sói như bây giờ. Em nói xem, chẳng may bố cậu ta nhắm mắt xuôi tay, vậy cậu ta lại chẳng biến thành cá trên thớt cho ba anh em nhà kia giày vò hay sao? Đến lúc đó muốn chiên muốn rán cũng chỉ là một câu nói mà thôi.” “Sẽ không đâu.” Chẩm Khê nói. Lý Minh Đình nhìn cô một lúc, sau đó bật cười: “Anh biết em đang nghĩ gì. Nghe nói lúc ấy là em sống chết khuyên Lâm Tụ trở về đó. Nếu như cậu ta sống khổ sống sở, em còn không áy náy đến chết chắc? Chẩm Khê, em như vậy cũng đâu có khác gì với bịt tai trộm chuông đâu?” “Ngậm cái miệng thối của anh lại đi!” Một năm này trôi qua rất nhanh. Khi mà những cơn gió phất qua, mang theo một hương vị đìu hiu rõ ràng, khi mà hàng cây hai bên đường đã rụng sạch lá, trong một ngày tuyết rơi nhè nhẹ, Chẩm Khê đã hoàn thành kỳ thi cuối kỳ một của lớp mười. Kết quả thi cuối kỳ lần này vẫn như hội thi giữa kỳ. Nhưng nằm ngoài dự đoán là, cô còn giành được một khoản tiền thưởng không nhỏ. Bà ngoại cô và các đối thủ cạnh tranh trong học tập vốn đã không còn kinh sợ với thành tích học tập của cô nữa. Đến bây giờ, người còn hứng thú với thành tích của cô có lẽ cũng chỉ còn người của công ty Melon mà thôi. Từ lúc trước khi thi cuối kỳ, cô giáo Tần đã cố ý nói chuyện riêng với cô bằng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc và chân thành, yêu cầu cô hãy cố gắng thi được kết quả thật tốt. “Bây giờ trên mạng luôn có nhận xét rằng, nghệ sĩ và thực tập sinh của công ty chúng ta đều là bọn trẻ ranh không được học hành đàng hoàng. Nói chỗ chúng ta là chỗ toàn thu nhận mấy đứa trẻ bụi đời. Một khi cái danh này trở nên thâm căn cố đế, sẽ có ảnh hưởng vô cùng không tốt đối công ty của chúng ta và nhóm Rainbow Girls. Cho nên Chẩm Khê.” Cô Tần vỗ lưng cô, dặn dò: “Công ty có dự định nâng đỡ những học trò có thành tích xuất sắc lên làm đại diện, nếu như em có thể duy trì thành tích học tập xuất sắc thì em nhất định có thể được ra mắt.” Chẩm Khê cười ha ha, xoay mặt cái liền đem lời này vào tai trái ra tại phải luôn. Cô cũng không hiểu những người này lấy đâu ra tự tin mà nói vậy? Dựa vào cái gì mà cô phải cố gắng đi học thì mới được debut? Từ đầu đến cuối, lý do Chẩm Khế cô chịu cố gắng học tập, chẳng qua chỉ là vì cô muốn đi học mà thôi. Chỉ như thế mà thôi. Thời gian các trường cấp hai, cấp ba trong toàn thành phố Y công bố kết quả thi cuối kỳ cũng khá sát nhau. Trong buổi Chủ nhật tập luyện trong tuần đầu tiên của kỳ nghỉ đông, nhân viên trong cả công ty đều không hẹn mà cùng hỏi thăm về kết quả học tập của các thực tập sinh. Thông thường những lúc như thế này, ai thi kém thì người đó xấu hổ. Vốn Chẩm Khê cũng không muốn giả bộ gì cả, nhưng lại có người cố tình nói: “Bình thường em đều quá cố gắng tập luyện, nên học hành cũng hơi bị chểnh mảng.” Như bọn họ mà cũng được gọi là cố gắng cơ à? Vậy tập nhảy đến mức lòng bàn chân bị rớm máu như Chẩm Khê thì phải dùng câu văn mỹ miều nào để tả được nhỉ? Cho nên khi giáo viên dạy nhảy hỏi kết quả học tập của cô, cô nói với vẻ mặt đầy vô cùng hối lỗi và hổ thẹn: “Không đạt được như dự đoán đầu ạ.” Sắc mặt cô giáo Tần lúc này lập tức sụp đổ, nếu không phải đang có mặt nhiều người như vậy, có lẽ bà ta đã mở mồm ra mắng nhiếc rồi. “Bình thường em cũng đã tập luyện rất cực khổ rồi, chắc là vừa mới bắt đầu nên chưa cân bằng được giữa việc học và tập luyện. Lần sau cố gắng là được. Hơn nữa, em còn có thể học ở trường số 7, trường chuyên nằm trong top 100 đã là rất xuất sắc.” Cô giáo dạy nhảy an ủi. “Chẩm Khê, lần thi này em đứng thứ mấy?” “Thứ ba ạ.” “Thứ ba từ dưới lên ấy hả?” Có người hỏi ra thành tiếng. Lúc này mới lộ ra sự “thông minh” của Chẩm Hàm, nó quay lưng lại, không thèm liếc Chẩm Khê lấy một cái, cũng không cho Chẩm Khê có cơ hội khoe khoang ra trước mặt mình. “Đứng thứ ba toàn khối ạ.” Cô giáo Tần ngay lập tức liền bật cười. “Thế này mà còn không tốt sao?” Giáo viên dạy nhảy hỏi. “Ba năm cấp hai em đều đứng thứ nhất, lần này thì không tốt, còn bị cô giáo phê bình nữa.” Nói xong, cô còn sụt sịt mấy cái như chực khóc. Thông qua tấm gương trước mặt, cô có thể nhìn thấy vẻ mặt khinh thường, đố kỵ của các thực tập sinh khác. “Nào, chúng ta hãy vỗ tay nhiệt liệt chúc mừng bạn Chẩm Khê đã đạt được thành tích xuất sắc trong kỳ thi này nào.” Cô giáo Tần vui mừng, bắt mọi người vỗ tay chúc mừng Chẩm Khê. Đừng nói những người khác, ngay cả Chẩm Khê cũng bị ù ù cạc cạc với sự phấn khởi bất thình lình của cô giáo. Cứ như vậy đến hơn một tháng sau, cô giáo Tần bảo bọn cổ tập trung lại một chỗ rồi thông báo: “Đài truyền hình KS đang dự trù tổ chức một cuộc thi tài năng dành cho các nữ sinh, yêu cầu mỗi công ty có thực tập sinh dự bị đều phải chuẩn bị sẵn sàng. Công ty của chúng ta đã quyết định, cử Chẩm Khê cùng với hai bạn khác tham gia, hiện tại chúng ta hãy vỗ tay nhiệt liệt, chúc mừng cho bạn ấy.” Một cuộc thi tài năng bất thình lình chợt đến, một nhiệm vụ vô cùng đột ngột, khiến cho tất cả mọi người đều choáng váng. Ngay cả Chẩm Khê cũng đã quên mất ân oán với những người khác, ánh mắt trống rỗng nhìn người đối diện một lúc lâu. “Vì sao vậy ạ?” Người buột miệng hỏi câu này không phải Chẩm Khê. Tuy rằng cô cũng rất muốn biết vì sao. “Bình thường cổ đôn đốc các em học hành, các em lại coi như gió thoảng bên tai. Không phải lần trước cô đã nói rồi sao, công ty vì hình tượng sẽ nâng đỡ những ai có thành tích xuất sắc lên làm đại diện cho tập thể: Kết quả thi cuối kỳ vừa rồi của Chẩm Khê rất tốt, cô đã báo cáo thành tích của bạn ấy lên tổng công ty. Công ty cũng đã kiểm tra tổng hợp các kỹ năng rồi, nên mới quyết định trao cơ hội này cho bạn ấy.”
BẠN ĐANG ĐỌC
Idol Producer 2
RomantizmTác giả: Nhị Tứ Lão Gia Kiếp trước cô ngu xuẩn bị mẹ con nhà đó hãm hại hết lần này tới lần khác, bị một gã Sở Khanh dụ dỗ bỏ nhà đi, bỏ cả ước vọng tỏa sáng trên sân khấu. Cô mất tất cả, mất mẹ, mất bà ngoại, chưa từng nhận được tình thương của bố...