120. Sự hoang man của Chẩm Khê
“Mọi người! Thời gian luyện tập bắt đầu từ bây giờ. Chúng ta...” Lâm Sâm vẫy tay chào, “Một tuần sau gặp lại.” Chẩm Khê nhanh chóng trở về chuyển đồ đạc sang phòng ký túc xá của lớp C. Cô ở cùng phòng với Đoạn Ái Đình và Bạch Yến. Chẩm Khê không thèm để ý đến ánh mắt xem thường của Đoạn Ái Đình. Cô vứt hành lý vào phòng xong là mau chóng đến phòng luyện tập. Chị Lâm Sâm nói rất đúng, bắt đầu từ giờ phút này, phải bắt đầu luyện tập ngay. Đồng thời, cạnh tranh cũng bắt đầu từ giây phút này. Chẩm Khê thật sự muốn cảm ơn bản thân vì đã tự ép mình nuôi dưỡng cảm giác cấp bách và ý thức cạnh tranh trong nhiều năm qua. Cô đã quá quen thuộc với sự cạnh tranh nên biết rất rõ, không cần thiết phải tốn thời gian lên kế hoạch cho bảy ngày tiếp theo. Chỉ cần không chết được thì phải tiếp tục luyện tập, luyện tập và luyện tập. Tổ phụ trách chương trình sắp xếp chương trình học cho các cô là, buổi sáng học thanh nhạc, buổi chiều học vũ đạo, tối và tối tự chủ động luyện tập. Sự sắp xếp này không khác mấy với chương trình học trong kỳ tập huấn nghỉ hè của công ty Melon. Nhưng so sánh về cường độ thì, kỳ tập huấn đó của Melon chỉ như trò đùa mà thôi. Người chỉ đạo luyện tập vũ đạo cho bọn cô không phải các thần tượng nổi tiếng, mà là các giáo viên vũ đạo chuyên nghiệp được mời từ bên ngoài tới. Tuy những người này không nổi tiếng như các ngôi sao nhưng lại khá có trách nhiệm. Tuy vậy, bọn họ cũng chỉ có thể dạy cho bạn có những động tác vũ đạo trong bài hát này. Bọn họ dạy là một phần, chủ yếu vẫn là chính mình phải tự luyện tập, còn cuối cùng bọn cô biểu diễn ra cái dạng gì thì không liên quan đến họ. Tổ phụ trách chương trình có nói các huấn luyện viên sẽ thỉnh thoảng đến kiểm tra bất chợt, hy vọng mọi người chú ý. Người khác suy nghĩ như thế nào thì Chẩm Khê không biết, thời khắc cô đứng ở trong phòng luyện tập, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ “Cạnh tranh, cạnh tranh!” và “Lên A, lên A!” Toàn bộ hai mươi ba thực tập sinh của lớp C cùng tập trung luyện tập trong một phòng. Trước mặt bọn họ là một tấm gương lớn, có thể nhìn thấy rõ những người khác nhảy như thế nào, và mình nhảy như thế nào. Những động tác vũ đạo này được bọn cô học trong vòng hai ngày. Có mấy thực tập sinh học thuộc được rồi, các giáo viên liền để những người đó giúp mọi người luyện tập. Nhưng chính họ cũng phải luyện tập cho mình nên không có thời gian chỉ dạy từ từ từng động tác một cho từng người, nên những người không học được thì vẫn hoàn không biết. Chẩm Khê không nghĩ sẽ không phiền đến ai cả, cô dùng máy phát video vũ đạo của chương trình để nhìn, sau đó tự mình luyện tập từng chút một. Lúc cô học xong tất cả các động tác vũ đạo thì đã là rạng sáng ngày thứ ba. Trong quá trình này, cô còn phải dành một phần tinh thần đi nhớ ca từ và nhạc. Chẩm Khê cũng không có kế hoạch rõ ràng, không biết bình quân một ngày cô có thể ngủ được đến bốn giờ hay không? Buổi sáng ngày thứ tư, trong giờ luyện tập thanh nhạc, huấn luyện viên Pink tới, muốn chỉ dạy mọi người về phần hát. Có lẽ trong toàn bộ lớp C, cô ấy chỉ nhớ được mỗi Chẩm Khê, nên Chẩm Khê bị lôi lên làm mẫu trước. Huấn luyện viên Pink nói với cô: “Hơi thở của em không được ổn định, đến lúc lên sân khấu phải vừa hát vừa nhảy thì khó mà hát ra được âm thanh.” Chẩm Khê ham học hỏi: “Vậy em nên làm thế nào ạ?” “Ở chỗ chúng ta không phải có phòng luyện tập thể dục đấy à? Em vừa chạy bộ trên máy vừa luyện chứ sao.” Cô ấy nói cho cô nghe lời này, cũng là nói cho tất cả các thực tập sinh lớp C đang có mặt ở đây. Chẩm Khế nghĩ, sau khi được chỉ bảo chắc hẳn sẽ có một vài người nghe theo mà vừa chạy bộ trên máy vừa tập hát giống như cô. Nhưng sự thực thì trong phòng tập thể hình chẳng có một bóng người. Cũng đúng, hiện giờ mọi người còn đang bận đối phó với bài kiểm tra xét lại thứ hạng, làm sao có thời gian để tập thể dục. Thực chất Chẩm Khê cũng rất bận, nhưng không còn cách nào khác, cô chỉ có thể cân đối bằng cách co ngắn lại thời gian ngủ. Lúc ở nhà ăn gặp Hàn Y, cô hỏi: “Tiến độ của bên bọn em thế nào rồi?” “Chỉ có luyện tập, ngoài luyện tập ra thì không còn gì khác.” “Bên em học xong vũ đạo từ lúc nào?” “Lúc chạng vạng tối ngày đầu tiên đã học xong rồi, các giáo viên dạy vũ đạo đều rời đi hết, sau đó bọn em tự luyện tập.” Chẩm Khể nghe mà đầu như ù đi. “Lát nữa em có thời gian không, có thể nhảy cho chị xem một lần không?” “Được chứ, nhưng sao thế?” “Chị chỉ muốn biết phải luyện tới trình độ nào mới có thể vào được lớp A.” Hàn Y tự mình nhảy lại bài vũ đạo đã cho Chẩm Khê một bài học sâu sắc. Vũ đạo phức tạp như vậy mà người ta nhảy không sai tí nào, động tác linh hoạt, thành thạo, điêu luyện. Chẳng bù với Chẩm Khê, dù cô đã nhớ hết các động tác, nhưng chỉ cần hơi phân tâm tí thôi là sẽ bị lỡ nhịp, không theo kịp nhạc. Điều này khiến Chẩm Khê càng không dám thả lỏng, sáng nào cô cũng là người đến phòng tập sớm nhất, ban đêm là người cuối cùng đi ngủ, một ngày cô ngủ không đến hai tiếng đồng hồ. Lúc này, tổ phụ trách chương trình báo với mọi người đến phòng thu để quay phần giới thiệu cá nhân. Mọi người có một phút được quay riêng, vì để nắm chắc thời gian có thể để lại ấn tượng sâu sắc cho khán giả mà tất cả đã phải vận dụng hết đầu óc. “Đây là phần giới thiệu mà chương trình muốn tải lên mạng trước để tuyên truyền, ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, các em phải để ý đấy.” Tổ đạo diễn nói, “Nếu cần đạo cụ gì thì phải nói với tổ đạo diễn ngay.” Chẩm Khể nghe thấy có người nói muốn đàn piano, có người lại muốn giày múa ba lê, cái gì cũng có. Bạch Yến đến hỏi cô: “Cá nhân em muốn giới thiệu như thế nào?” “Em cũng không biết, hiện tại em chẳng còn tâm trí đầu để nghĩ đến cái khác được.” “Phần giới thiệu này rất quan trọng, em nên tạm gác lại những cái khác đã.” “Thời gian quá gấp.” Chẩm Khê hơi lo lắng, “Chỉ còn ba ngày nữa là đến lúc kiểm tra lại rồi, đến bây giờ em vẫn chưa nhở hết toàn bộ động tác.” “Em yêu cầu quá cao đối với mình rồi. Em xem trong phòng tập của chúng ta, có bao nhiêu người còn chưa theo kịp nhạc chứ, trong đó có cả chị nữa này.” Chẩm Khê nhìn cô ấy, cô hỏi một vấn đề mà mình đã muốn hỏi từ lâu: “Các chị đều không muốn vào lớp A sao?” Lợi ích lớn như vậy bày ra ở trước mắt mà không cảm thấy hấp dẫn sao? Cô còn tưởng rằng Đoạn Ái Đình rất có tham vọng lên được lớp A, dù phải liều mạng cũng phải vào được đó. Nhưng căn cứ vào sự quan sát của cô, dù Đoạn Ái Đình cũng khá chăm chỉ luyện tập, nhưng không đến mức mất ăn mất ngủ như Cẩm Khê. Trong lớp C, hình như chỉ có một mình cô lo lắng gấp gáp như thế. Bạch Yến kéo cô đến phòng vệ sinh: “Chị nói nhỏ cho em biết, dựa theo tiến trình của chương trình, vòng loại đầu tiên sẽ được công bố sau khi chương trình phát sóng được bốn tập. Từ giờ cho đến lúc đó, chủ đề đánh giá lần thứ hai của chúng ta sẽ được đưa ra, đó mới là phần mấu chốt ảnh hưởng đến bình chọn thứ hạng. Chẩm Khể cảm thấy khó hiểu, cô vẫn chưa rõ chuyện đó có liên quan gì đến chuyện có được vào lớp A hay không? “Em có biết Cloud... Công ty của bọn chị đã lấy được toàn bộ kế hoạch của chương trình này từ trước rồi.” Chẩm Khể cảm thấy có hứng thú. “Sau khi kết thúc phần biểu diễn bài hát chủ đề. 130 thực tập sinh sẽ được chia làm mười nhóm, mỗi nhóm mười ba người, tiến hành đánh giá theo năm chủ đề, 1 chọi 1.” “Sau đó thì sao.” “Mỗi nhóm đều sẽ có vị trí trung tâm tiếng, đãi ngộ không chênh lệch nhiều với việc làm trung tâm của ca khúc chủ đề lần này đâu.” “Em hiểu rồi.” Mười ba người cùng tranh một vị trí vẫn dễ dàng hơn 130 người cùng tranh. “Do đó, phần lớn mọi người đều cảm thấy không cần thiết tiêu tốn quá nhiều sức lực vào lần đánh giá đầu tiên trong ca khúc chủ đề. Chị cũng n ghĩ như vậy.” Bạch Yến kéo tay cô, “Trong bảy ngày mà phải vừa học hát vừa học nhảy bài hát này thực sự quá khó. Bề ngoài thì phần đánh giá này cho tất cả mọi người cơ hội, nhưng trên thực tế nó vẫn thiên vị cho thực tập sinh của hai lớp A, B hơn. Các lớp khác khó mà thăng hạng lên thẳng lớp A được.” Bạch Yến nói thầm vào tai cô: “Nến em nhìn mà xem, bây giờ mọi người đều đặt sự chú ý cả vào việc thu hình giới thiệu này. Nếu đoạn phim giới thiệu của em thu hút được người xem, chưa biết chừng nó sẽ ảnh hưởng đến giai đoạn biên tập hậu kỳ của đạo diễn, dù sao nó cũng còn tùy thuộc vào vận may nữa...” Bạch Yến nhìn cổ và nói với vẻ nặng nề, “Em xem cái ca khúc chủ đề này chỉ có ba phút, mỗi người có thể được chia bao nhiêu lần quay đặc tả chứ.” “Thế còn chuyện phát liên tục trên 'Happy Everyone', các chị không cảm thấy hứng thú với nó sao?” “Đương nhiên là có rồi, nhưng nó là phần phúc lợi được đặc biệt chuẩn bị riêng cho các thực tập sinh ở lớp A. Trước đó chị cũng đã nói, những thực tập sinh khác khó mà đạt đến được.” “Không cố gắng thì làm sao biết được...” Chẩm Khể nghĩ sao nói vậy. Bạch Yến cười: “Trong lòng ai cũng hiểu, cái chương trình này không chỉ dựa vào thực lực để nói chuyện. Phần đánh giá theo ca khúc chủ đề lần này là sân khấu duy nhất, cũng là cuối cùng cho những người có thực lực chuẩn bị.” Trò chuyện với Bạch Yến xong, Chẩm Khê lại càng cảm thấy hoang mang hơn. Cô không biết việc mình dốc hết tâm huyết, sức lực, khắc khổ luyện tập như thế này còn có ý nghĩa gì nữa. Cô đi qua xem từng lớp luyện tập, cũng có những cô bé tập luyện rất chăm chỉ, nhưng cũng có rất nhiều người giống như Đoạn Ái Đình và Bạch Yến, tập vừa đủ để không bị tụt lại là được. Chẩm Khê cố ý đi đến lớp F lúc ấy còn chưa tới 11 giờ đêm, nhưng trong phòng luyện tập của họ cũng chỉ có chưa đến năm người. Tình hình này không giống như trong tưởng tượng của Chẩm Khê. Lâm Sâm cũng đã nói rõ, những thực tập sinh của lớp F không thể tham gia vào việc ghi hình. Đã gấp đến mức như thế mà bọn họ còn chẳng thèm để vào tại sao? Hay là chuyện có thể tham gia ghi hình cho ca khúc chủ đề hay không vốn chẳng quan trọng lắm với bọn họ? Hoặc giống như Bạch Yến nói, bọn họ dự định bỏ qua phần đánh giá ca khúc chủ đề để chuẩn bị cho phần ghi hình giới thiệu cá nhân và phần tranh tài sau đó. Đột nhiên Chẩm Khể cảm thấy rất mệt mỏi. Những ngày qua, dù mỗi ngày đều luyện tập hơn mười giờ nhưng cũng không khiến cô cảm thấy mệt mỏi như bây giờ. Đó là một loại cô độc và cảm thấy hoang mang phát ra từ thể xác lẫn tinh thần. Cô bỗng muốn từ bỏ. Chẩm Khê đi về hướng ký túc xá, lúc đi ngang qua lớp A, có nghe thấy bên trong có tiếng bước chân rất đều nhịp. Cô mở hé cánh cửa để nhìn và phát hiện, toàn bộ mười một thực tập sinh của lớp A đều đang luyện tập. Hàn Y trông thấy cô nên hỗ tạm dừng. “Mọi người không nghỉ ngơi à?” Chẩm Khê hỏi. Có người trả lời cô: “Ngày kia là đánh giá rồi, bọn em không dám lơi lỏng.” Trên thực tế, từ quan sát của Chẩm Khê trong những ngày qua, thực sự chưa có ai có thể uy hiếp được vị trí của những cô gái này. “Các em đã rất tuyệt rồi mà.” “Nhưng vị trí trung tâm chỉ có một không phải sao?” Ở đúng, xuất phát điểm của bọn họ không giống cổ. Cô chỉ muốn vào được lớp A, còn thứ mà bọn họ nhắm tới là cơ hội được đứng ở vị trí trung tâm kia. “Chị đang đi về à?” Hàn Y hỏi. “Phòng tập của bọn chị không còn ai nữa, nên chị hơi sợ.” Chẩm Khê nói dối. Lớp trưởng tạm thời của lớp A đề nghị: “Vậy cậu có muốn vào luyện tập với bọn mình không.” Trong lòng Chẩm Khê hơi kích động, cô còn chưa kịp đáp thì Hàn Y đã kéo cô vào trong. Tiếng nhạc vang lên, Chẩm Khê đứng ở chỗ cuối cùng của đội ngũ, cùng luyện tập với những cô gái này suốt mấy giờ đồng hồ. Cho đến khi toàn thân thấm đẫm mồ hôi bước ra khỏi phòng luyện tập, Chẩm Khê đã không còn nhớ rõ mục đích ban đầu khi mình đi ngang qua lớp A là gì nữa.
121. THIẾU NỮ MÚA “GẬY”
Sáng sớm hôm sau, Cẩm Khê cùng nhóm thực tập sinh lớp C đi ghi hình một đoạn video giới thiệu bản thân. Do chưa kịp chuẩn bị gì, có dự định chỉ thực3 hiện màn tự giới thiệu đơn giản, sau đó dành toàn bộ thời gian còn lại đọc một bài thơ cổ cho xong. Trong lớp C, thứ hạng của cổ cao nhất, nên sẽ 0là người ghi hình đầu tiên. Chịu trách nhiệm quay phim lần này chính là biên đạo lần trước đã phỏng vấn cố. Chẩm Khế nghe mọi người gọi cô ấy là đạo0 diễn Cát. Trước tiên, đạo diễn Cát hỏi cố định quay như thế nào, sau khi nghe xong tỏ vẻ không hài lòng nói: “Sao có thể qua quýt, không hề có điể9m nhấn như vậy được!” Chẩm Khê không phản bác lại được. “Tôi nhớ sở thích của em là côn nhị khúc và võ thuật đúng không? Quay đến bây giờ vẫn chưa7 thấy ai có tài nghệ đó, hay là em biểu diễn thử xem. Biết múa cổn chứ?” Chẩm Khê lo lắng đáp: “Dạ em biết, nhưng em chưa chuẩn bị gì cả” “Điều đó có khó gì, tôi thấy ngoài cổng có trồng trúc, bảo nhân viên ra đó chặt cho em một đoạn là có gậy múa thôi.” Đạo diễn Cát thật sự cho người ra ngoài chặt trúc. Vì không muốn trì hoãn quá trình ghi hình, nhân viên đẩy người xếp sau cô lên ghi hình trước. Chẩm Khê lê chân đi đến toilet, đúng là người mệt, tâm tình lại càng mệt mỏi hơn. Điều cô lo lắng nhất lúc này, vẫn là buổi thi đánh giá xếp hạng ngày mai. Không biết bản thân cô phát huy được đến mức độ nào đây! “Ý tưởng giới thiệu của cậu trùng với ý tưởng của tôi rồi, cậu đổi cái khác đi.” Vừa bước vào cửa nhà vệ sinh, Chẩm Khê đã nghe thấy tiếng nói của Đoạn Ái Đình truyền ra từ buồng bên cạnh. “Mấy ngày trước, lúc tôi nói ra ý tưởng, sao cậu không nói luôn đi, để đến bây giờ lại bảo tôi đổi, làm sao đổi được.” Đây là giọng của Bạch Yến. Ngạc nhiên ghê! Chẩm Khê còn cho rằng Bạch Yến lúc nào nói chuyện cũng rất nhẹ nhàng chứ. Đây là lần đầu tiên thấy chị ấy nóng nảy, bực tức đến mức này. “Chuyện đó thì liên quan gì đến tối” Đoạn Ái Đình quát. “Vậy thì người nào ghi hình của người nấy thôi. Cậu xem, 130 thực tập sinh, không thể nào mỗi người đều có ý tưởng riêng được, chắc chắn sẽ có vài người trùng nhau” “Tôi nói, ý tưởng của cậu giống của tôi, cậu nhất định phải đổi, còn muốn đổi thế nào là chuyện của cậu. Cậu cũng bảo là vài người trùng nhau cũng không sao còn gì. Vậy cậu đến xem các thực tập sinh khác giới thiệu thế nào rồi học theo họ đi. Tóm lại, không được trùng ý tưởng với tôi” Chậc chậc chậc! Cái giọng điệu ngoa ngoắt, ngang ngược này của Đoạn Ái Đình sao mà mãi vẫn không đổi được nhi. “Vậy cậu nói tôi nghe. Nếu biết ý tưởng của tôi trùng với cậu, sao mấy ngày trước không thấy cậu phản ứng gì?” “Tôi thích thế đấy!” Đoạn Ái Đình lại gào lên. Ha ha! Chẩm Khê rất muốn nhóm trộm xem vẻ mặt bây giờ của Bạch Yến. Thật muốn biết cô gái luôn yên tĩnh, hòa nhã ấy bị Đoạn Ái Đình làm cho tức đến mức nào. Nhưng chưa đến gần, cửa buồng vệ sinh đã bị người ta kéo ra. Cô đứng ngay ở cửa, mặt đối mặt với Bạch Yến vừa đi ra. Ôi, thế này thì hơi lúng túng rồi nhỉ? “Chẩm Khê, giờ mới biết em có sở thích nghe trộm người khác nói chuyện đấy?” Đoạn Ái Đình trừng mắt nhìn cô. “Toilet này của nhà chị chắc?” Đoạn Ái Đình đi đến trước mặt cô, cố ý dùng bả vai huých có một cái, mở miệng cảnh cáo: “Liệu mà biết giữ mồm giữ miệng “Giữ không nổi!” Chẩm Khê đáp trả, “Đấy là ngày đầu tiên chị biết tôi à?” Đoạn Ái Đình nhìn cô bằng ánh mắt hung tợn: “Mày nói lại lần nữa xem” “Ồ, chị nói xem, đàn anh Triệu Dật Lỗi dạo trước chuyển trường đi đâu rồi nhỉ? Lâu lắm không gặp rồi!” Đoạn Ái Đình càng trưng cổ hung tợn hơn, lúc lâu sau mới quay đầu bỏ đi. “Hai người biết nhau?” Bạch Yến thắc mắc hỏi. “À, là đàn chị cùng trường em” “Tính tình của Đoạn Ái Đình...” Bạch Yến e dè nói. “Chỉ là miệng cọp gan thỏ thôi. Chị không cần phải sợ, chị ta có thể làm gì được chị chứ?” “Lãnh đạo công ty bạn chỉ có một vị là thân thích với nhà cậu ta...” Bạch Yến còn chưa nói hết, cô đã đoán ra được. Có người thân nằm trong ban lãnh đạo của Cloud mà Đoạn Ái Đình đã dám phách lối đến mức này rồi? Lâm Tụ bây giờ đã là ông chủ của chị ta, mà chị ta còn không chịu an phận chút nào. Không sợ lúc nào đó, Lâm Tụ đến Cloud gặp phải chị ta, thấy ngứa mắt liền cho chị ta cuốn xéo luôn sao. “Chị không cần phải sợ chị ta” Chẩm Khê nói. “Thực tập sinh công ty bọn chị đều rất sợ Đoạn Ái Đình. Nếu có ai dám nói chuyện với cậu ấy như em vừa rồi, chắc chắn sẽ bị cậu ta mách với cấp trên? Đó là vì, bao nhiêu nhược điểm của Đoạn Ái Đình đều nằm trong tay cô, trông thấy cô, chị ta chả sợ xanh mặt ấy chứ. “Vậy chị còn đến tham gia cuộc thi này với chị ta làm gì?” Bạch Yến mỉm cười, lộ ra một bên lúm đồng tiền, nói: “Có phải chị muốn đến đây đâu, là do cậu ta chọn trứng chị trong đám thực tập sinh đó chứ?” “Vì sao?” Bạch Yến cười khổ. Haiz! Chẩm Khê liền hiểu rõ. Thảo nào lúc thi xếp hạng để phân lớp, hai người đều bị đánh giá loại C. Chính xác mà nói, với trình độ yếu kém như Đoạn Ái Đình vào lớp C không sai, nhưng các thực tập sinh khác của Cloud tuyệt đối không thể nào chỉ được điểm C. “Chị làm thực tập sinh được bao lâu rồi?” Chẩm Khẽ hỏi. “Chưa đến ba tháng” Quả nhiên, Đoạn Ái Đình lôi Bạch Yến cùng tham gia cuộc thi là do thấy tính tình chị ấy hiền lành, dễ bắt nạt. Hơn nữa, thời gian luyện tập trước đó của chị ấy quá ngắn, sẽ không có đủ khả năng đoạt mất danh tiếng của chị ta. Một kế hoạch rất hay. Chị ta đây nào phải tìm đồng đội, rõ ràng là muốn tìm nha hoàn sai bảo. “Chị không cần phải để ý đến chị ta” Chẩm Khế khuyên nhủ. “Thật là khéo” Bạch Yến đột nhiên nói. “Sao?” “Lần trước chị chẳng may nghe thấy bí mật của em, lần này em lại biết được của chị” “Ha! Cái đó thì tính là bí mật gì chứ?” Hai người đứng trong phòng vệ sinh trò chuyện đến tận khi tổ đạo diễn tới gọi, nói là “côn” của Chẩm Khê đã làm xong, bảo cô trở về ghi hình. Chẩm Khê nhìn “cây côn” mới được chặt, đúng là thân trúc tươi, những mắt trúc trên từng đốt còn chưa được gọt sạch sẽ nhẵn nhụi! Bắt đầu ghi hình. Trước tiên, Chẩm Khế giới thiệu sơ qua một chút về bản thân mình, bao gồm họ tên, tuổi tác và sở thích. “Sở thích của tôi là học tập và võ thuật” Chẩm Khê bình tĩnh nhìn vào máy quay nói: “Tiếp theo đây tôi xin đọc một đoạn trong tác phẩm xuất sự biểu của Gia Cát Lượng” Đạo diễn Cát ngồi trong góc thay cố tính giờ, thấy đến thời điểm thích hợp liền ra hiệu cho cổ ngừng lại. Chẩm Khê lại nói tiếp: “Sau đây tôi xin biểu diễn thêm một bài võ thuật” Sau đó, cô tiến đến cầm cây gậy trúc, chuyển tay xoay hơn mười giây, như Tôn Ngộ Không múa gậy Như Ý. Đột nhiên, Chẩm Khê cảm thấy mình chẳng khác gì dân mãi nghệ dưới gầm cầu cả. Có lúc chẳng may liếc nhìn về phía đạo diễn, cô thấy có rất nhiều người đang nhìn mình rồi che miện g cười khúc khích. Thật mất mặt! Mất mặt quá! Cô không ngoan ngoãn ngồi làm học sinh ưu tú của mình ở trường trung học số 7 đi, chạy tới đây diễn xiếc làm cái gì? May mà cô chỉ cần quay một lần là xong đoạn phim, không phải ở mặt đến lần thứ hai nữa. ta kết thúc ghi hình, Chẩm Khê đã tức tốc quay về luyện tập. Bắt đầu từ khi hòa nhập được với lớp A, vào những lúc giáo viên vũ đạo không lên dạy, Chẩm Khê luôn sang đó tập luyện cùng bọn họ. Có lẽ do số lượng người ít hơn, chỉ một thời gian ngắn sau, Chẩm Khê đã thân thiết với lớp A hơn lớp C. Cuộc thi xếp hạng lần hai chính thức bắt đầu vào đúng 7 giờ tối. Tất cả 130 thực tập sinh tập trung đến trường quay chính, mọi người ngồi thành từng hàng, chờ đợi các cố vấn chương trình đến. Một thời gian không gặp, giờ Lâm Sâm đã đổi kiểu tóc mới, kiểu tóc này khiến cho cô ấy trông trẻ trung, năng động hơn. “Mọi người luyện tập thế nào rồi?” Trước lúc chính thức bắt đầu ghi hình, cô ấy hỏi các thực tập sinh. “Khó quá ạ” “Thời gian luyện tập quá ngắn” “Không tự tin lắm” Hầu hết mấy câu trả lời đều là như vậy. Lâm Sâm sầm mặt, tiếp tục hỏi: “Chắc chắn phải có thực tập sinh tập luyện tập tốt chứ?” Ai nấy đều im thin thít. Bỗng chấm đèn đỏ ở máy quay phim sáng lên, Lâm Sâm lập tức thay đổi vẻ mặt, nở nụ cười quen thuộc: “Bây giờ, chúng ta cùng xem kết quả luyện tập của các em sau một tuần cố gắng nào. Ai bắt đầu trước đây? Lớp A hay lớp F?” “Hay là lớp F trước đi, các huấn luyện viên hình như đặt kỳ vọng rất cao đối với lớp A, chúng ta sẽ để lớp A kiểm tra sau cùng” Lớp F đứng lên, Lâm Sâm cho các thực tập sinh tự nguyện xung phong biểu diễn. Nhưng chờ đến mấy phút cũng không có ai dám bước lên sân khấu. “Vậy tôi đành chỉ định thối”, Lâm Sâm giơ tay chỉ đại vào một người, “Em lên đầu tiên đi” Cô bé kia ngay lập tức lắc đầu như trống bỏi. Lâm Sâm tươi cười khuyên bảo: “Đừng ngại, em cứ biểu diễn cho các huấn luyện viên xem, như vậy họ mới có cách hướng dẫn, giảng dạy tốt hơn chứ, đúng không?” Lừa gạt trẻ con! Cô bé kia rụt rè bước lên sân khấu, âm nhạc được bật lên, cô ấy bắt đầu nhảy, nhưng chưa đến một phút đã dừng lại, rồi đứng nguyên đó khóc thút thít. Chẩm Khẽ thấy sống lưng Lâm Sâm dựng thẳng lên, cô ấy nghiêng người nói chuyện với các vị cố vấn khác. “Đừng khóc, đừng khóc, không sao cả” Một huấn luyện viên đi ra an ủi, “Chỉ cần lần sau cố gắng hơn là được.” Buổi kiểm tra tiếp tục diễn ra, hơn mười người lớp F lên biểu diễn, đều không có một ai hoàn thành được cả bài nhảy, chứ đừng nói đến việc ca hát. “Các thực tập sinh lớp 5, có ai có thể nhảy được hoàn chỉnh cả bài không? Các huấn luyện viên đã nhất trí, chỉ cần bạn nào làm được, chúng tôi sẽ cho các bạn trực tiếp lên lớp trên, để các bạn có thể xuất hiện trong MV ghi hình ca khúc chủ đề của chương trình” Đáng tiếc, sau đó cũng không có ai giơ tay hay lên tiếng trả lời. “Lớp trưởng lớp Flà ai?” Lâm Sâm hỏi. Đường Nhân đứng dậy. “Lớp trưởng lên làm gương đi” Lâm Sâm nói. Đường Nhân dè dặt đáp: “Thưa cô, chúng em đã rất cố gắng, nhưng mà điệu nhảy này khó quá ạ.” “Mỗi ngày các em dành bao nhiêu thời gian để tập luyện?” “Sao ạ?” Lâm Sâm lặp lại lần nữa: “Mỗi ngày các em luyện tập bao lâu?” “Đến 11 giờ tối ạ” “Vậy buổi sáng? Mấy giờ bắt đầu luyện tập?” “7 giờ” “Em cảm thấy cố gắng như vậy đã đủ chưa?” Đường Nhấn mím môi không dám nói thêm lời nào. Lâm Sâm thở dài một hơi rồi nói tiếp: “Vậy rốt cuộc, những ai có thể nhảy được cả bài, không cần khớp nhạc cũng được?” Lần lượt mấy cánh tay giơ lên. “Được rồi, những bạn giơ tay đi lên đây” Chẩm Khê yên lặng nhìn. Ca khúc này khó ở chỗ chính là do tiết tấu nhanh, động tác vũ đạo phức tạp, nếu nhảy không có nhạc thì chẳng khác gì bỏ đi nhịp điệu nhanh của nó. Mà nếu bỏ qua điểm này, cả bài biểu diễn chẳng khác gì tập thể dục nhịp điệu. Chẩm Khê thật sự nghĩ không ra lý do mọi người không làm được. Nhưng rất bất ngờ, vẫn có một số thực tập sinh không nhảy được, ngay cả khi không cần khớp nhạc và không phải hát. Lâm Sâm chắc rất hối hận khi đề nghị
lớp F lên kiểm tra trước, màn mở đầu quá là tồi tệ. “Vẫn may, vào giai đoạn hậu kỳ có thể biên tập lại” Cô ấy nói. Sau phần trình diễn của lớp F, Lâm Sâm nhìn Đường Nhân, răn dạy: “Em là lớp trưởng, đáng lẽ phải dẫn dắt mọi người cùng cố gắng tiến bộ mới đúng” “Kết quả xếp hạng của lớp F chờ đến khi kiểm tra xong lớp A sẽ cùng tuyên bố, kế tiếp, lớp D lên đi” Trình độ biểu diễn của lớp D nhìn chung cao hơn một bậc so với lớp 5, đến Chẩm Hàm cũng được khen vài câu có tiến bộ. Nhưng Lâm Sâm vẫn thất vọng: “Chẳng lẽ không có thực tập sinh nào đủ khả năng để tôi cho thẳng lên lớp 4 sao?” “Chắc lớp B sẽ có” Vị cố vấn bên cạnh nói. “Tiếp theo, lớp C. Có bạn nào muốn lên biểu diễn trước không?”
122. MÁU, MỒ HÔI VÀ NƯỚC MẮT
Đoạn Ái Đình giơ tay đầu tiên. Lâm Sâm nhìn chị ta cười nói: “Tôi nhớ là trong lần đánh giá xếp hạng lần thứ nhất, em là người đầu tiên xu3ng phong, lần này cũng vậy. Tôi hy vọng em sẽ mang đến cho lớp C một khởi đầu tốt đẹp” Sau khi Đoạn Ái Đình kết thúc phần biểu diễn, các0 vị cố vấn đưa ra nhận xét: “Có tiến bộ so với lần thi trước? Đoạn Ái Đình ngay lập tức hỏi lại: “Thưa thầy cô, em còn cần cố gắng luyện0 tập ở điểm nào ạ?” “Chờ chúng tôi xem hết các phần thi của thực tập sinh lớp C, sau đó sẽ cho em đánh giá cụ thể” Mấy thành viên lớp C9 tiếp tục tham gia kiểm tra, Lâm Sâm chăm chú xem xét, nhưng không tìm được ai khiến cô thật sự vừa lòng. Cô đặt cây bút trong tay xuống 7bàn, chầm chậm hướng mọi người đặt câu hỏi: “Các giáo viên hướng dẫn rất thắc mắc có thực tập sinh nào tự tin nói rằng “Tôi có thể lên thẳng lớp A không?” “Chẩm Khê!” Chẩm Khê đột nhiên nghe thấy trong đám đông có ai đó hô to tên cô. Quay đầu nhìn lại, hóa ra là Hàn Y đang ngồi ngay hàng đầu lớp A. Cô bé vừa lên tiếng, toàn bộ lớp A cũng đều hồ theo: “Chẩm Khê, lên đi!” “Chẩm Khê, cố lên!” Huấn luyện viên Pink hướng mắt tìm kiếm, gọi hỏi: “Fan hâm mộ của tôi đâu rồi nhỉ?” Chẩm Khế chỉ có thể đứng lên. Lâm Sâm nhìn cô cười: “Chẩm Khê, các bạn lớp A đều nói em có khả năng lên thẳng lớp A, bản thân em cảm thấy thế nào?” “Các bạn ấy nói đùa thôi ạ” Giáo viên Pink lại lên tiếng: “Chẩm Khê, em phải cố gắng lên. Lúc trước tôi đã khoe với các vị cố vấn khác là fan hâm mộ của tôi rất có tiềm lực đấy.” Áp lực lớn quá! Chẩm Khế ngước cổ, nhắm mắt lại. Thôi, dù sao sớm muộn gì cũng phải lên. Bản thân cô cũng muốn biết, bao nhiêu công sức, nỗ lực cô bỏ ra trong một tuần này, sẽ đem lại kết quả ra sao. m nhạc vừa nổi lên, lập tức kéo Chẩm Khê trở về những đêm khuya trong phòng tập. Những mặt tường phủ kín gương, khi cô cố gắng luyện tập, cả thế giới dường như chỉ còn lại một mình cô. Nhưng sự cô độc ấy lại không khiến cô nghĩ đến việc bỏ cuộc. Cô nhớ đến lúc bản thân đổ mồ hôi như mưa, vừa chạy trên máy chạy bộ, vừa tập hát. Đối diện với cửa sổ phòng chính là căng tin. Khi trời vừa hứng sáng, cô có thể thấy các thực tập sinh ôm vai bá cổ, kéo nhau đến. Mà thời điểm ấy, cô đã kết thúc một giờ luyện tập. Tất cả mọi người đều nói cô quá liều mạng. Có lúc đang luyện tập cực kỳ khắc khổ, cô lại nhìn thấy vài người đứng gần đó, nhìn cô rồi cười. Trong lòng bọn họ có lẽ đang cười nhạo có chăng. Chương trình này lấy độ nổi tiếng làm tiêu chí bình xét lên hay xuống hạng, thực lực của mỗi người cũng không quá quan trọng. Cô điên cuồng luyện tập thì sao nào, so ra vẫn kém những thí sinh khác có ngoại hình xinh đẹp hơn. Có người, vừa ra đời đã đứng trên đỉnh vinh quang rồi. Chẩm Khê đã có sự giác ngộ này. Sau lần xếp hạng đầu tiên, cô biết, có khả năng mình sắp phải thu dọn hành lý trở về nhà. Cho nên có nghĩ, trong khoảng thời gian này, hãy cố gắng học được càng nhiều thứ càng tốt, để bản thân có càng nhiều cơ hội hơn. Cô không có gì phải lo lắng hay sợ hãi. Dù phải trở về đi nữa, cô vẫn sẽ là học sinh ưu tú trong mắt bạn bè thầy cô, vẫn là đại diện, là bộ mặt đáng kiêu ngạo của trường trung học số 7. Bài nhạc kết thúc, Chẩm Khê kiềm chế hơi thở dồn dập của mình, nghiêm túc cúi đầu chào mọi người. Cô khẽ lau vài giọt mồ hôi, còn chưa kịp ngẩng đầu lên, đã nghe thấy tiếng vỗ tay rào rào, bắt đầu là từ phía trước, sau đó lan ra xung quanh. Cô vội vã ngẩng đầu lên, mồ hôi lập tức chảy vào mắt khiến cô đau rát, suýt nữa không mở nổi mắt ra. Cô thấy nụ cười vô cùng rạng rỡ trên gương mặt huấn luyện viên Pink. Tề Hàm - main dancer (nhảy chính) của một nhóm nhạc, cúi đầu, lật qua lật lại tập giấy trong tay, hỏi huấn luận viên Pink bên cạnh: “Đây là thực tập sinh lần trước nói rất thích cô, còn biểu diễn ca khúc của cô sao?” “Ừ, chính là cô bé đó” Huấn luyện viên Pink khẳng định, giọng điệu nghe cứ như bà ngoại cô đang khoe với người khác rằng, cô luôn thi đứng đầu khối. “Tôi nhớ lúc đó, trình độ của cô bé chưa đạt đến mức này” Tề Hàm che mic, để mọi người không nghe thấy tiếng nói của mình, “Động tác vũ đạo gọn gàng, bởi vì không được thể hiện nhiều, nên tôi đã xếp vào lớp D. Sau đó mọi người nghe cô bé hát xong, lại nâng thứ hạng lên thành C. Đúng không?” “Đúng là như thế” Lâm Sâm nói. “Tôi nhớ lúc ấy, vũ đạo của cô bé bị ảnh hưởng quá lớn của lối nhảy hiện đại, giờ xem lại thì không thấy quá rõ ràng nữa rồi” Chẩm Khê nhìn các huấn luyện viên rầm rì bàn luận với nhau, qua một lúc lâu cũng không quay qua nói với cô. “Ừm!” Lâm Sâm nâng mặt quan sát Chẩm Khê nói, “Thật kỳ lạ. Tôi và thấy Tề đang bàn luận, thắc mắc không biết em làm thế nào mà chỉ trong một tuần, đã có thể khắc phục được việc bản thân bị ảnh hưởng quá nhiều từ lối nhảy hiện đại?” Không chờ Chẩm Khể trả lời, Tề Hàm đã đưa ra phán đoán: “Hẳn là phải luyện tập rất nhiều” “Chẩm Khê, bình thường buổi tối em tập luyện đến mấy giờ?” Lâm Sấm hỏi. “Không cố định ạ. Sớm thì khoảng 1, 2 giờ, muộn có khi đến 3, 4 giờ sáng” “Vậy sáng mấy giờ bắt đầu?” “6 giờ” Chẩm Khê vừa đáp xong, liền nghe thấy tiếng các thực tập sinh phía sau xôn xao cả lên. “Nói như vậy, mỗi ngày em chỉ nghỉ ngơi có hai tiếng đồng hồ, rất vất vả đúng không?” “Bình thường thôi ạ” “Em cố gắng như là vì cái gì?” Lâm Sâm hỏi. Chẩm Khê thẳng thắn bày tỏ: “Em muốn vào lớp A.” “Nói lại lần nữa” Mắt Lâm Sâm sáng rực nhìn cô. “Là vì em muốn vào lớp A!” Giữa hội trường yên lặng, tiếng Chẩm Khê càng thêm vang dội, rõ ràng. Lâm Sầm nhìn về phía các thực tập sinh ngồi sau Chẩm Khê, nói: “Các em đã nghe thấy chưa?” Tề Hàm hỏi cô: “Em cảm thấy mình bây giờ có thể vào được lớp A rồi sao?” “Vẫn có chênh lệch nhất định với các thành viên lớp A hiện giờ” Lời này không phải Tể Hàm nói, mà là của huấn luyện viên Pink: “Lần biểu diễn này, tôi thấy hơi phát ra của em đã ổn định hơn nhiều, có phải đã tập theo phương pháp tối nói?” “Vâng” “Cô Pink chỉ dạy bí quyết gì cho fan hâm mộ của mình vậy?” Lâm Sâm thắc mắc. Đánh giá xếp hạng kết thúc. Khoảng cách thời gian đến khi lúc ghi hình bài hát chủ đề chỉ còn hai tuần. Chẩm Khê rốt cuộc có thể thả lỏng bản thân một chút. Cố dời phòng ngủ lớp C, chuyển hết đồ đạc đến ở chung với đám Hàn Y, Cam Như. Trong hai tuần lễ này, tất cả các thành viên lớp A đều phải luyện tập điều chỉnh hơi thở cho ổn định khi biểu diễn. Chẩm Khê vẫn dựa theo kế hoạch bản thân từ đầu tới giờ, mỗi ngày quanh quẩn giữa ba địa điểm, phòng tập thể dục, phòng tập luyện chung và ký túc xá. Cam Như nói chuyện phiếm với cô, bày tỏ thắc mắc: “Cậu có cảm thấy cái không khí khẩn trương ban đầu không còn nữa không?” “Đánh giá xếp hạng kết thúc, tất cả mọi người đều có thể thở phào một hơi rồi” “Thế cậu còn đi sớm về muộn như vậy làm gì? Mình thấy cậu... hình như so với lúc mới đến, cậu gầy đi nhiều lắm” “Thời gian trước mình tập luyện với cường độ quá cao, sợ rằng hiện tại nếu dừng lại ngay lập tức thì cơ thể sẽ có phản ứng trái chiều. Mình thấy mình có gầy mấy đâu, lượng cơm mình ăn một ngày có thể dọa chết khiếp mấy bác gái ở căng tin đấy” Cam Như giơ tay nắn nắn đùi cô: “Cứng ngắc luôn này” Chẩm Khế bật cười. Cam Như là một cô gái rất đáng yêu, cùng tuổi với Chẩm Khê, một nhân tài toàn năng, cũng là lớp trưởng lớp Á bây giờ. Từ khi Chẩm Khê vẫn chưa chính thức gia nhập lớp Á, cô ấy đã giúp đỡ có rất nhiều. Về sau hòa nhập hơn với mọi người, cô phát hiện toàn bộ thành viên lớp A không ai là đặc biệt khó tiếp xúc. Vốn cô còn cho rằng, ngồi ở vị trí này bọn họ sẽ rất ngạo mạn, nhưng hoàn toàn không phải, cô chỉ thấy ở họ tinh thần cố gắng đến liều mạng. “Thực tập sinh lớp chúng ta liều mạng quá mà!” Chẩm Khê nhận định. “Còn cách nào khác sao? Ai bảo chúng ta không được ưu ái có cái khuôn mặt đủ xinh đẹp” Vừa nghe thấy lời này, Chẩm Khê vội vàng quay đầu xem xét một lượt, may quá, trong nhà tắm lúc này không có ai khác. “Cậu có biết mọi người đang bàn tán về ngoại hình của nhau không?” Cam Như hỏi cổ. “Chuyện này ở đâu chả có? Huống chi là nơi có bao nhiêu cô gái tụ tập như thế này: “Cậu có biết lớp A chúng ta bị cho là có ngoại hình kém nhất không?” Cái này thì có thật sự không biết đấy. Chẩm Khê cẩn thận quan sát diện mạo mọi thành viên lớp A một lần nữa, chẳng thấy có ai quá kém cả. Dĩ nhiên, nếu so với mấy người như Đoạn Ái Đình, Bạch Yến, Chẩm Hàm thì vẫn có điểm không bằng. “Vậy cậu nói xem, đến thời điểm chính thức bỏ phiếu trên mạng, lớp A chúng ta có bao nhiêu người lọt được vào top 13?” Câu hỏi này, Chẩm Khê không có cách trả lời nào, bởi cô cũng không chắc chắn.
BẠN ĐANG ĐỌC
Idol Producer 2
RomanceTác giả: Nhị Tứ Lão Gia Kiếp trước cô ngu xuẩn bị mẹ con nhà đó hãm hại hết lần này tới lần khác, bị một gã Sở Khanh dụ dỗ bỏ nhà đi, bỏ cả ước vọng tỏa sáng trên sân khấu. Cô mất tất cả, mất mẹ, mất bà ngoại, chưa từng nhận được tình thương của bố...