Sáng hôm sau
Như thường lệ, Tiêu Chiến thức dậy vào lúc sáu giờ sáng, làm vệ sinh cá nhân, ăn sáng cùng Tuyên Lộ rồi đi học. Về luận văn thạc sĩ, anh đã hoàn thành xong từ tuần trước nên hôm nay, anh mang theo nó để nhờ giáo sư góp ý chỉnh sửa cho hoàn thiện. Không còn Vương Nhất Bác làm nũng bên cạnh anh, anh cảm thấy có chút trống trải khó nói thành lời. Dù sao người đòi chia tay cũng là hắn, anh đáng lẽ ra không nên muộn phiền gì mà xóa tên hắn ra khỏi đầu, cớ sao trong tim anh lại có chút nhói thế này.
Vừa đi vừa suy nghĩ những chuyện không đâu nên anh không để ý phía trước có người mà đụng phải người ta. Cô gái đang nghe điện thoại cũng bị anh làm cho giật mình mà xoay người lại. Khuôn mặt cô gái ấy lộ rõ nét ngạc nhiên nhìn anh, anh cũng bị cái nhìn của cô ta làm cho phát hoảng.
'Cô gái này... chẳng phải là người yêu cũ của Vương Nhất Bác sao? Cô ta sao lại có mặt ở gần trường đại học của anh chứ? Trong tình huống này, mình nên làm gì đây?' Tiêu Chiến trong lòng lo lắng, tim cũng đập nhanh hơn bình thường.
-Anh Chiến, anh đang học ở đây hả? Trùng hợp ghê á, anh trai em cũng học ở đây nè.
-Haha... em đến đây có việc gì hả? Nếu không có chuyện gì quan trọng thì anh xin phép đi trước nha.
-Khoan đã. Dạo này anh còn cặp kè yêu đương với Vương Nhất Bác không? Em khuyên anh một câu chân thành : "Đừng nên lãng phí thời gian với loại người khốn kiếp đó, thay vì vậy anh nên mở cửa trái tim đón nhận những người xứng đáng hơn, yêu thương anh hơn, chẳng hạn như em nè."
'Hả? Anh đang nghe lầm sao? Người yêu cũ của người yêu cũ của tôi muốn nói chuyện yêu đương với tôi? Vương Nhất Bác, cậu đúng là chỉ biết đem phiền phức đến cho tôi mà.'
-Haha... Tống Tổ Nhi, em thật biết đùa nha. Anh mới chia tay hắn hôm qua thôi nên em đừng gấp gáp như thế có được không? Với lại, em yêu một người bị bệnh hen suyễn vừa nghèo vừa xấu như anh thì được cái gì chứ? Thanh xuân của em đã lãng phí vì một người như Vương Nhất Bác là quá đủ rồi. Đừng lãng phí thêm vì một người như anh, nó không đáng đâu.
-Anh Chiến, em không phải nói đùa. Tống Tổ Nhi em là đang nghiêm túc nói chuyện yêu đương với anh. Anh bị bệnh hen suyễn thì sao chứ? Nhà em không thiếu tiền, em có thể mời bác sĩ giỏi nhất để chữa trị riêng cho anh mà. Em biết trong đầu anh đang suy nghĩ là thân thể em hẳn đã không còn trong trắng khi quan hệ yêu đương với Vương Nhất Bác. Nhưng, em muốn khẳng định với anh rằng em với hắn chưa thực sự đến mức làm cái loại chuyện ấy đâu. Tống Tổ Nhi em là thật lòng yêu anh mà, anh Chiến.
-Tổ Nhi, em bình tĩnh lại đã. Anh thề là anh chưa từng có cái suy nghĩ đó trong đầu anh. Nhưng mà, chuyện tình cảm không phải cứ muốn là được đâu Tổ Nhi à. Em còn cả tương lai đang chờ đợi em và anh cũng thế. Khi nào em có sự nghiệp của riêng mình thì chúng ta sẽ nói chuyện này sau nhé, có được không?
-Anh Chiến, em tin anh. Người tốt như anh, em nhất định sẽ không buông tay. Em sẽ cố gắng để có được sự nghiệp riêng của chính mình, sau đó anh phải nói chuyện yêu đương với em đó, không cho anh nuốt lời đâu. Em đã ghi âm lại rồi, sau này anh đừng hòng từ chối em.
BẠN ĐANG ĐỌC
[NGƯỢC] [BácChiến] Anh Sẽ Không Nói Yêu Em
FanfictionLời mở đầu: "Và anh sẽ không giữ chân em nếu thật sự em muốn xa rời Vì em biết trái tim đã mong muốn gì Và anh sẽ không nhắc tên em cho dù là anh nhớ em nhiều Hãy thôi mong nhớ em cho vơi niềm đau Và anh sẽ không nói yêu em cho dù lòng anh chẳng n...