-Chiến ca, chúng ta chia tay đi.
-Cún con, chuyện này không thể đem ra đùa giỡn nha. Em là bị làm sao vậy?
Tiêu Chiến đang ăn, nghe Vương Nhất Bác nói những lời như thế liền buông đũa, không còn tâm trạng vui vẻ để ăn tiếp nữa. Dạo gần đây, anh thấy hắn có chút là lạ, không còn dính anh làm nũng như trước đây. Hắn càng ngày càng xa cách anh, tình cảm mà hắn dành cho anh không còn nồng nàn như lúc ban đầu.
-Em cảm thấy mệt rồi. Việc yêu anh khiến em thật sự mệt mỏi. Chúng ta nên chia tay đi, anh Chiến.
-Nhất Bác, cho anh một lý do đi. Một lý do để anh thực sự phải buông tay em. Với lại, em nói lời chia tay anh sao lại cúi gầm mặt xuống mà không ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh mà nói hả?
Tiêu Chiến thật sự không kiềm nén được cảm xúc của mình vào lúc này. Từ trước đến nay, anh là một người rất giỏi kiềm chế cảm xúc nhưng chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến anh không thể nào kiềm chế cảm xúc thêm được nữa. Gương mặt Vương Nhất Bác nãy giờ vẫn không cảm xúc, chuyện tình cảm này càng kéo dài càng khiến cho hắn mệt mỏi hơn. Ngày hôm nay, dù làm bất cứ giá nào, hắn cũng phải chấm dứt mối nhân duyên này với anh.
-Em nghĩ tình cảm đôi ta giờ đã phải đến lúc phai tàn. Chiến ca, tình cảm của chúng ta đã không còn như xưa nữa, níu kéo có được gì không anh? Anh không phiền nhưng em phiền.
-Em nói tình cảm của chúng ta không còn như xưa? Em đem cái lý do cũ rích đó ra chỉ để biện minh cho trái tim đã sớm đổi thay của em mà thôi. Hai năm quen nhau, năm năm yêu nhau để rồi em nói chia tay là chia tay? Em xem anh là cái gì hả, Vương Nhất Bác? Là món đồ chơi để em tùy hứng đùa giỡn đúng không?
-Chiến ca, anh biết cả rồi? Em cứ nghĩ anh không biết, không ngờ anh sớm biết hết rồi. Vậy em cũng không cần phải giải thích thêm.
-Vương Nhất Bác, đừng gọi tôi hai từ "Chiến ca" nữa. Tôi nghe mà phát tởm thật đấy. Năm năm cậu yêu tôi nhưng cậu vẫn lén lút qua lại với người yêu cũ của cậu. Bấy lâu nay, cậu nghĩ là tôi không biết cậu giở trò gì sau lưng tôi à? Nhưng mà tiếc quá, tôi nhờ người điều tra nên lỡ biết hết rồi, chỉ là tôi muốn xem cậu có thể giấu tôi đến bao giờ thôi.
-Nếu anh đã biết hết tất cả, thế thì chúng ta nên hạ màn đi chứ. Hay là trong lòng anh còn yêu tôi nên không nỡ rời xa tôi?
-Vương Nhất Bác, cậu cút ra khỏi nhà tôi. Tiêu Chiến tôi không muốn gặp lại loại người khốn nạn như cậu thêm một lần nào nữa. Cậu cút đi cho tôi, cút đi.
Tiêu Chiến kéo Vương Nhất Bác đá hắn ra khỏi cửa nhà mình. "Rầm" Tiêu Chiến đóng cửa lại, cơn giận dữ cắn nuốt lý trí trong anh khiến anh xô ngã, đạp đổ tất cả vật dụng trong nhà xuất hiện trước mắt anh. Miệng anh không ngừng chửi rủa người đã lừa dối tình cảm của anh suốt bảy năm qua.
-Vương Nhất Bác, cậu là đồ khốn nạn, vô liêm sỉ. Loại người như cậu sớm muộn cũng gặp quả báo.
-Hức hức... tại sao... Vương Nhất Bác, sao em lại lừa dối tình cảm của tôi? Tôi đã làm gì sai cơ chứ? Tôi yêu em nhiều như vậy nhưng sao em lại đối xử tàn nhẫn như vậy với tôi? Tôi yêu em còn hơn cả bản thân mình đổi lại để được cái gì chứ?
BẠN ĐANG ĐỌC
[NGƯỢC] [BácChiến] Anh Sẽ Không Nói Yêu Em
FanficLời mở đầu: "Và anh sẽ không giữ chân em nếu thật sự em muốn xa rời Vì em biết trái tim đã mong muốn gì Và anh sẽ không nhắc tên em cho dù là anh nhớ em nhiều Hãy thôi mong nhớ em cho vơi niềm đau Và anh sẽ không nói yêu em cho dù lòng anh chẳng n...