Hai tiếng sau
Trải qua một trận hoan ái mặn nồng, cả hai mới có thể thỏa mãn mà nhìn nhau cười trộm. Vương Nhất Bác giơ tay ra để đầu của Tiêu Chiến gác lên tay của mình, còn anh thì cứ mải mê vuốt ve những múi bụng săn chắc của hắn tựa như tán thưởng sức mạnh kinh người của hắn sau khoảng thời gian dài xa cách.
-Chiến ca, sao anh im lặng thế? Em đã làm gì sai nữa sao?
Sư tử của anh mạnh bạo lúc nãy giờ hóa thành heo hường nhõng nhẽo khiến Tiêu Chiến bất giác mỉm cười. Vương Nhất Bác ngày xưa của anh đã trở về rồi! May mà trước ngày anh nhắm mắt lìa xa cuộc đời này, có thể chờ được đến ngày người mình thương trở về làm cho anh hạnh phúc biết nhường nào.
Thế nhưng, hạnh phúc của anh và hắn đang đếm ngược từng giờ, từng phút, từng giây. Tháng cuối cùng của Tiêu Chiến sẽ chẳng còn bao xa nữa, căn bệnh quái ác ấy dần dần cắn nuốt anh không tha. Thuốc thang mà anh đang uống hằng ngày cũng chẳng còn tác dụng như trước, tần suất nhói đau ở sâu trong trái tim anh càng ngày càng tăng.
Tiêu Chiến biết phải làm sao đây? Anh không muốn Vương Nhất Bác biết bệnh trạng của anh, càng không muốn hắn chứng kiến anh chết dần chết mòn từng ngày. Anh nuốt ngược nước mắt vào tim, hai tay anh bỗng ôm chặt lấy hắn, nghẹn ngào nói với hắn đôi lời.
-Nhất Bác à, em sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh như thế này đúng không? Anh không phải đang nằm mơ chứ?
Hắn cụng đầu mình vào vầng trán của anh một cái rõ đau, chứng tỏ những gì đang diễn ra trước mặt anh là sự thật. Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác làm ra hành động đó cũng hết sức bất ngờ. Thế nhưng, anh không hề chịu thua mà đánh yêu vài cái lên ngực hắn khiến hắn cười ha hả.
Giằng co nhau cả một buổi ở trên giường xong thì hai người mới đi vệ sinh cá nhân. Vương Nhất Bác cất bước rời khỏi phòng ngủ trước để chuẩn bị bữa ăn đầy đủ dinh dưỡng cho người thương. Tiêu Chiến vừa ngồi dậy, chân chưa kịp chạm sàn thì điện thoại của anh đặt trên bàn reo liên hồi khiến anh phải chú ý.
‘Lạ thật! Số điện thoại này của ai mà lạ hoắc vậy?’
Tiêu Chiến cảnh giác mà chạm vào nút xanh để nghe đầu dây bên kia nói gì. Âm thanh từ phía đầu dây bên kia vang lên khiến cho anh không khỏi sửng sốt.
-Anh là Tiêu Chiến có phải không?
-Phải. Cậu là ai? Tại sao lại biết số điện thoại của tôi?
Trong lòng anh dâng trào một nỗi bất an, lo lắng không nói thành lời. Bàn tay nắm lấy điện thoại của anh run rẩy nhưng giọng nói của anh vẫn cố tỏa ra kiên định như cũ. Bất ngờ, anh nghe thêm được một giọng nói quen thuộc vang lên ở đầu dây bên kia.
-Anh Chiến, đừng nghe hắn nói bừa. Anh hãy mặc kệ em đi, đừng đến đây.
“Bịch”
“Aaaa…” Dứt lời, y liền bị bọn họ đá mạnh vào người vì cái tội nhiều lời.
-Hướng Không, là em có phải không? Em đang ở đâu? Tại sao các người lại giam giữ Qúy Hướng Không?
BẠN ĐANG ĐỌC
[NGƯỢC] [BácChiến] Anh Sẽ Không Nói Yêu Em
FanficLời mở đầu: "Và anh sẽ không giữ chân em nếu thật sự em muốn xa rời Vì em biết trái tim đã mong muốn gì Và anh sẽ không nhắc tên em cho dù là anh nhớ em nhiều Hãy thôi mong nhớ em cho vơi niềm đau Và anh sẽ không nói yêu em cho dù lòng anh chẳng n...