Đi được nửa đường đột nhiên có một người xông ra từ sau gốc cây bên cạnh, Tiêu Dĩ Thư giật mình, rồi nhìn kỹ lại, là Phương Ngữ Vi.
"Phương tiểu thư." Gặp nhau không thể không chào, Tiêu Dĩ Thư gắng gượng chào một tiếng, cậu chỉ vừa nhìn qua là biết đối phương đến tìm riêng mình gây phiền phức.
"Anh Tiêu, trùng hợp quá nhỉ." Phương Ngữ Vi làm ra vẻ như tình cờ đụng chạm. Thật ra cô muốn gọi thẳng là "Tiêu Dĩ Thư" cơ, nhưng sau lại nghĩ tên họ Tiêu này rất tâm cơ, nếu biểu hiện của mình không tốt, vạn nhất để anh ta cáo trạng với Lê Cẩn thì phải làm sao đây!
Tiêu Dĩ Thư: "... Đúng vậy, trùng hợp thật." Cô gái, cô hành động kém quá đấy, vừa trông cô thế này là biết không phải trùng hợp rồi biết không!
"Anh đang đi dạo à?" Phương Ngữ Vi bày ra dáng vẻ tùy tiện nói chuyện. "Đúng lúc tôi cũng đang đi dạo trong sân, tôi có thể đi cùng anh không? Tôi cũng có chuyện muốn nói với anh."
Tiêu Dĩ Thư: "..." Cô cũng đâu cho tôi cơ hội từ chối, đã nói là có chuyện muốn nói với tôi rồi, tôi còn nói không được chắc?
Phương Ngữ Vi thấy Tiêu Dĩ Thư không nói gì, bèn xem như cậu đồng ý. Cô còn nói thầm trong lòng, đúng là một tên nhàm chán, từ lúc ăn cơm đã phát hiện, người này thật sự rất vô vị.
Thật ra tuy rằng Tiêu Dĩ Thư không phải người nói nhiều, nhưng cũng không đến nỗi vô vị trầm lặng, tính tình cậu cũng rất hào phóng, chỉ là Lê Cẩn đã nói với cậu, ở trước mặt Phương Ngữ Vi thì phải lạnh lùng một chút, người phụ nữ này thích nhất là thuận gió giong thuyền, ít nói chuyện với cô ta sẽ tốt hơn, cô ta nói gì chỉ cần nghe là được, không cần để trong lòng.
Tiêu Dĩ Thư cũng hiểu sâu sắc, Phương Ngữ Vi tiếng tăm lừng lẫy, cậu không muốn có một chút quan hệ gì với người như thế.
Hai người đi trên con đường trải đầy đá cuội vừa đi vừa nói, có điều trên cơ bản đều là Phương Ngữ Vi nói, chỉ thi thoảng Tiêu Dĩ Thư mới đáp lại một vài câu.
"Anh Tiêu, chuyện trên bàn ăn vừa rồi thật xin lỗi, tôi làm các anh không vui, thật sự tôi chỉ tò mò thôi, nhưng không ngờ anh Lê lại phản ứng lớn như thế." Phương Ngữ Vi làm ra vẻ đáng thương, ra sức giải thích chuyện xảy ra trên bàn ăn.
"Không sao, Lê Cẩn nóng nảy nhanh nhưng cũng hết nhanh, chắc chắn sẽ hết giận sớm thôi." Tiêu Dĩ Thư hoàn toàn trả lời theo kiểu ứng phó qua loa.
"Vậy là tốt rồi." Phương Ngữ Vi vỗ ngực tỏ vẻ thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Dĩ Thư thấy cô như vậy, còn tưởng người phụ nữ này thật sự căng thẳng vì vừa rồi đắc tội Lê Cẩn, xem ra vẫn chưa đến mức độ hết thuốc chữa, cậu vừa định vui mừng một chút, bất chợt nghe thấy Phương Ngữ Vi nói tiếp:
"Nhưng mà anh Tiêu, tôi thật sự tò mò lắm, bây giờ anh Lê không có ở đây, anh có tiện nói cho tôi biết không?" Phương Ngữ Vi quay mặt sang hỏi Tiêu Dĩ Thư, nếu không biết bản tính của cô, trông dáng vẻ thanh thuần hiện tại của cô nhất định sẽ cảm thấy cô rất vô hại. "Rốt cuộc anh Lê có phải mối tình đầu của anh không vậy? Lần đầu tiên tôi thấy hai người đàn ông kết hôn mà, xem tin tức thì cũng không phải không ít, nhưng ngay bên cạnh thì chỉ có anh và anh Lê thôi."
BẠN ĐANG ĐỌC
|HOÀN| KẾ HOẠCH YÊU CHỒNG CỦA TỔNG TÀI BÁ ĐẠO [Đam Mỹ]
RomanceTác giả: Oa Qua Oa Tên truyện: KẾ HOẠCH YÊU CHỒNG CỦA TỔNG TÀI BÁ ĐẠO (ĐÃ HOÀN) Dịch: Đam Mỹ Các (mình chỉ xin reup lên Wattpad thôi) Thể loại: Đam Mỹ, HE, Công sủng thụ tận trời, ngọt Văn án: Lê Cẩn là kim cương vương lão ngũ có danh tiếng của tập...