Chương 37

7.9K 371 32
                                    


Tuy rằng Tiêu Dĩ Thư cảm thấy xấu hổ cùng cực, cậu không nghe thấy đoạn đối thoại giữa Lê Cẩn và Phương Ngữ Vi, thế nhưng tiếng đóng cửa vang dội kia thì cậu nghe rất rõ, nên thấy hơi lo lắng, lúc này mới ló đầu ra khỏi phòng tắm nhìn thử.

"Không có gì, là Phương Ngữ Vi, anh đuổi cô ta đi rồi." Lê Cẩn cười với Tiêu Dĩ Thư, sau đó vẫy tay với cậu. "Trốn trong đó làm gì, trong phòng tắm nhiều hơi nước lắm, mau ra đây."

"..." Tiêu Dĩ Thư cứ cảm thấy Lê Cẩn đang gọi cún con, nếu em không thấy xấu hổ chẳng lẽ lại không ra, còn không phải vì xấu hổ sao, chuyện vừa rồi là thế nào chứ.

Lê Cẩn thấy Tiêu Dĩ Thư bất động, bèn tự mình đi về phía phòng tắm. "Ngoan, em đã tắm xong rồi, ở trong phòng tắm làm gì, mau lại đây."

"Anh, anh đừng có tới đây!" Tiêu Dĩ Thư vừa thấy Lê Cẩn tới gần đã căng thẳng, cậu nhớ lại những hành động thân mật giữa hai người lúc nãy, cho nên lại lắp bắp, cũng không biết rốt cuộc mình muốn nói gì, chỉ biết lùi lại đằng sau, rồi định đóng cửa lại.

Lê Cẩn: "..." Em nói như thế, sao anh cảm thấy như mình là ác bá cưỡng đoạt dân nữ vậy...

"Sss..." Khi Tiêu Dĩ Thư đóng cửa, đúng lúc Lê Cẩn đi tới giữ chặt khung cửa, sau đó tay bị kẹp.

"Em xin lỗi em xin lỗi!" Tiêu Dĩ Thư hoảng sợ, vội vã mở cửa xoa tay cho Lê Cẩn, khẩn trương vô cùng. "Em... Em... Anh có đau không, em gọi bác sĩ Lưu đến đây nhé!" Cậu hấp tấp lúng túng, cầm tay Lê Cẩn lật qua lật lại xem xét, xem có bị kẹp hỏng không.

"Không sao, không nghiêm trọng lắm đâu." Tuy ngoài miệng Lê Cẩn nói vậy, thật ra mặt mũi đang nhăn nhó vô cùng đáng thương, dáng vẻ như đang nhịn đau, khiến Tiêu Dĩ Thư nhìn mà càng áy náy đau lòng hơn.

Kỳ thực anh chỉ giả bộ thôi, vừa nãy lúc Tiêu Dĩ Thư đóng cửa, tay anh giữ vào khung cửa rất chặt, khí lực rất lớn, Tiêu Dĩ Thư căn bản không thể làm anh bị kẹp tay, sau đó cậu đóng cửa cũng rất nhẹ nhàng, anh giả vờ bị kẹp tay nên kêu lên, chỉ là mọi chuyện xảy ra quá nhanh, người bình thường không nhìn thấy rõ.

Tiêu Dĩ Thư chính là người bị lừa đấy, cậu đang tưởng thật sự là do mình không cẩn thận kẹp vào ngón tay Lê Cẩn.

"Sao lại không sao được, bây giờ mới bị kẹp nên không nhìn ra, nếu không xử lý kịp chắc sáng mai ngủ dậy sẽ biến thành móng heo đấy!" Tiêu Dĩ Thư kéo Lê Cẩn ngồi xuống sofa, rồi vội vàng chạy ra ngoài đi tìm bác sĩ Lưu, dưới chân như có gió vậy, dù Lê Cẩn gọi to cũng không ngăn cản được.

Rất nhanh sau đó bác sĩ Lưu đã tới, còn mang theo hộp y tế.

"Bác sĩ Lưu, ông mau xem giúp Lê Cẩn đi, anh ấy bị kẹp tay, tôi thấy ngoài da không bị làm sao cả, nhưng bên trong thì không biết, có khi bị thương vào xương cũng nên, ông mau xem giúp anh ấy đi!" Vẻ mặt Tiêu Dĩ Thư vô cùng lo lắng, chỉ hận sao mình không phải bác sĩ.

Lê Cẩn hắc tuyến, thế này thật sự là... Vừa mới nói dối đã bị vạch trần rồi sao?

Anh giơ tay phải bị kẹp trong truyền thuyết ra cho bác sĩ Lưu xem, còn kèm theo một ánh mắt cực kỳ thuần khiết ngay thẳng chính trực.

|HOÀN| KẾ HOẠCH YÊU CHỒNG CỦA TỔNG TÀI BÁ ĐẠO [Đam Mỹ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ