19h pm...
Chiếc taxi dừng lại trước một biệt thự màu trắng đầy nguy nga và rộng lớn. Cánh cửa xe mở ra, một đôi cao gót màu đỏ người từ trong xe bước ra cùng chiếc váy xòe màu trắng, khuôn mặt xinh đẹp thoắt ẩn thoắt hiện trong mái tóc dài đen bóng bồng bềnh kia, đôi môi nhỏ xinh đỏ mọng càng nhìn càng làm cho người ta thêm mê hoặc. Bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng tiến về phía cổng lớn có người đã đợi sẵn.
- Chào cô chủ. (tên người làm lễ phép cuối người chào)
- Kỳ Ngân con về rồi đó à. (vú từ trong nhà đi ra).
Lúc này cô gật đầu lại với tên người làm rồi mĩm cười tiến về phía bà vú.
- Con nhớ vú quá. (cô vừa nói vừa ôm bà vú)
- Cô đó nhớ tôi mà đi k thấy bóng dáng luôn đó. (Vú cười nói với cô)
- Thôi con vào nhà đi bố con đang đợi.
- Dạ. (từ lúc vào cô đã thấy có chiếc xe hơi màu đen bóng đậu ở trong sân nhưng cũng k thắc mắc là của ai mà chỉ liếc nhìn sang rồi cùng vú đi vào trong)
Do mẹ cô đã mất từ khi sinh cô ra, ba cô tuy rất thương cô nhưng vì công việc bận rộn nên cũng ít dành thời gian quan tâm cô, chỉ có vú là người chăm lo cho cô từ nhỏ đến lớn nên cô rất thương bà và xem bà cũng như là mẹ của mình.
.
.
- Con thưa ba. (cô lễ phép chào ba và gật đầu chào người đang ngồi đối diện với ba mình).
- Con về rồi à, lại đây ba ngồi nói chuyện với ba một chút. (ba cô tươi cười)
- Dạ thôi, nếu ba đang bàn công việc thì con xin phép lên lầu ạ.
- Không sao người trong nhà cả mà. (ba cô chỉ chiếc ghế bên cạnh người đó ý bảo cô ngồi xuống)
- Dạ. (cô chỉ biết nghe lời đến và ngồi xuống thôi)
- Giới thiệu với con đây là con gái ta Kỳ Ngân. (ông quay sang nói với người đối diện)
- Còn đây là giám đốc công ty của ba. (rồi quay sang cô giới thiệu người đó)
- Chào em, anh là Thiên Vũ rất vui được biết em. (từ lúc cô bước vào hắn như chết chân ánh mắt cứ hướng về cô, tươi cười đưa tay về phía cô giới thiệu bản thân).
- Chào anh. (cô chỉ gật đầu chào lại chứ không bắt tay hắn làm hắn quê độ rút tay lại nụ cười gượng gạo)
- Thiên Vũ là người rất giỏi giang giúp ít cho ba rất nhiều trong công việc đó. (ông uống một ngụm trà cười nói với cô)
- Chủ tịch quá khen rồi, đó là trách nhiệm của cháu thôi. (hắn tỏ ra khiêm tốn)
- Ây... Ta đã bảo nếu không ở công ty thì gọi là bác rồi còn gì.
- Dạ con quên mất. (hắn cười đáp lại ông)
- Ừ.. Hay là con chở con gái bác đi ăn giúp bác được không sẵn tiện cho hai đứa làm quen với nhau luôn.
- Ba. K phải hôm nay ba hẹn con về cùng dùng cơm sao, sao lại... (cô lên tiếng)
- Hôm nay ba có hẹn với đối tác đột xuất, con đi với Thiên Vũ cũng được mà. (thật ra thì không có đối tác nào cả chỉ vì ông muốn ghép đôi hai người thôi)
- Nhưng con...
- Con đừng làm ba mất mặt chứ, nể tình ba đi con gái. (giọng ôn nhu nói với cô)
- Con... (cô nhìn hắn rồi quay sang nhìn ba)
- Nhất quyết vậy nhé. Thiên Vũ con chở con gái ta đi ăn nhé, trông cậy vào con cả đấy. (ông cười lớn nói với hắn)
- Dạ bác cứ yên tâm. Con sẽ đưa e ấy về nhà an toàn. (hắn nói với ông)
- Mình đi thôi e. Mời e. (rồi quay sang nói với cô)
Cô và hắn cùng đi ra xe.
.
.
- Thảo Anh hôm nay đến sớm vậy em. (c quản lý nhà hàng thấy nó chào hỏi)
- Dạ hôm nay e rãnh nên muốn qua nhà hàng phụ giúp ấy mà.
- E cứ ngồi chơi đi nếu để bà chủ biết thì không hay đâu. (c quản lý e dè nói)
- Không sao đâu. Mà hôm nay phục vụ nghĩ phép hay sao vậy c, thấy đông khách quá mà ít phục vụ vậy. (nó nhìn xung quanh rồi nói)
- Đúng rồi em chị đang lo là tiếp khách không được chu đáo đây. (c quản lý nói)
- Hi.. Vậy để e giúp cho nhé. (nói rồi chưa để c quản lý trả lời, nó đã vào phòng thay đồ phục vụ vào cho tiện).
C quản lý chỉ biết cười lắc đầu nhìn theo nó. Vì mẹ nó và nó đều rất thân thiện và quan tâm đến nhân viên nên rất được mọi người yêu mến mà tận lực làm việc cho nhà hàng.- Mời e ngồi (hắn kéo ghế cho cô).
- Cảm ơn. (cô ngồi xuống)
- E muốn ăn gì.
- Tùy a đi. (cô tl không cảm xúc)
- Phục vụ. (sau khi cô tl hắn quay sang gọi phục vụ)Đang lay hoay bên này nó nghe có người gọi nên quay lại và tiến về phía đó.
- Xin hỏi quý khách... (câu chưa kịp nói, nụ cười chợt tắt khi nó thấy cô)
'' Không phải có hẹn với ba sao''
'' Đây là sao, đã xảy ra chuyện gì''
Trong đầu nó hiện ra hàng ngàn suy nghĩ.
- Phục vụ, phục vụ. (nghe tiếng gọi lớn của hắn nó mới bừng tỉnh)
- À xin lỗi, tôi xin phép. (nói xong nó nhìn cô rồi bước đi)
- Ơ sao thế nhà hàng phục vụ như thế à. (hắn bực tức nhưng cô kiềm chế vì cô đang ngồi bên cạnh)
Từ lúc nó xuất hiện cô chỉ biết nhìn nó mà k thốt ra được câu nào.
'' Mọi chuyện không phải như vậy''
'' Sẽ k hiểu lầm đó chứ ''
Cho tới khi nó rời khỏi cô quay sang nói với hắn:
- Tôi đi toilet một chút. (nói rồi cô cầm túi xách đuổi theo nó)- Thảo Anh, e nghe cô nói đi. (cô chạy theo kéo tay nó lại)
- Ba cô trông trẻ quá nhỉ. (nó k quay lại chỉ nghiêng mặt về phía sau nói)
- Không phải như e nghĩ đâu tin cô đi. (cô vẫn nắm khuỷu tay nó)
- Mọi chuyện rõ ràng như vậy còn gì. Chỉ có e là ngốc nghếch tin vào những lời cô nói thôi. Cái gì là về thăm ba, cùng ba ăn cơm. Đều là GIẢ DỐI. (nó hét lớn rồi hất tay cô ra chạy khỏi đó)
Giọt nước mắt bắt đầu lăn xuống cô bây giờ như bất động không thể nói được gì cũng không thể đuổi theo vì vô tình lại làm nó tổn thương nữa rồi.
- Tôi xin lỗi, tôi hơi mệt xin phép về trước. (cô trở lại bàn nói với hắn)
- Vậy để a đưa e về.
- Không cần. (nói rồi cô đi thẳng ra cửa đón taxi để lại hắn trong sự tức tói)'' Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được''
Cô gọi cho nó rất nhiều cuộc nhưng vẫn không được. Cảm giác bất lực vì người mình yêu không chịu nghe mình giải thích cô ngồi tựa đầu vào cửa xe đôi mắt vô hồn nhìn dòng xe tấp nập, nước mắt vô thức lại rơi.
- Đến rồi thưa quý khách. (tài xế taxi lên tiếng khi đến nơi, taxi dừng lại trước nhà nó)
- Không cần thối. (cô trả tiền rồi bước xuống xe)
Lại là những cuộc gọi không người đáp. Cô chỉ biết đứng chờ rồi đi qua đi lại trước cổng nhà.
- Anh, e nghe cô nói được không!? (cuối cùng nó cũng chịu về nhà)
- Xin lỗi, hiện tại e muốn yên tĩnh. Mời cô về cho. (mắt nó bây giờ đã đỏ hoe, lạnh lùng nói rồi bước vào nhà bỏ mặc cô đứng đó)
Cô biết bây giờ có nói gì nó cũng ko chịu nghe thôi thì đợi nó bình tĩnh lại rồi sẽ giải thích sau. Hai tay ôm vào nhau, lê từng bước chân nặng nề bước đi.GTNV:
- Vương Chính Phú: ba cô, chủ tịch tập đoàn Vương Thị, người có tiếng và rất được nể phục trong thương trường, rất yêu thương cô, nhưng đôi khi cũng rất khắt khe với cô.- Châu Thiên Vũ: hắn, 25t ngoại hình điển trai, cao 1m78, giám đốc tập đoàn Vương Thị, thâm hiểm và thủ đoạn.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT] Em, Cô...Chúng Ta Có Thể Không!?
RomanceThể loại: bách hợp, hiện đại, cô trò, 1x1... - Cô đến bên cạnh lúc em tổn thương nhất giúp em xoa dịu những nổi đau từ trái tim. - Hạnh phúc là gì!? Chỉ khi ở bên cô em mới cảm nhận được, hạnh phúc của em là cô. - Thích em từ lần đầu gặp gỡ và rồi...