Chương 23

965 19 0
                                    

Tại siêu thị....
Nó đẩy xe song song với cô.
- Cô mua chi mà nhiều vậy, có ăn hết không đó? (nó hỏi)
- Tại cô không biết 'tiểu bảo bối' của cô thích ăn gì nên mới mua nhiều vậy, với lại sẵn mua dự trữ luôn. (cô vừa chọn đồ vừa nói)
- Ôi ngọt ngào làm sao... (nó giả bộ ôm ngực trái)
- Hi... Chỉ cần cô nấu thì món gì e cũng thích hết đó. (tiếp tục nói)
- Biết nịnh nọt từ bao giờ!? ( cô lấy ngón trỏ áp nhẹ vào mũi nó)
- Không e là nói thật lòng mình mà. Cô không tin sao? (nó nắm lấy tay cô kéo về phía nó áp sát vào người cô nó nói nhỏ vào tai)
- Siêu thị đó không phải ở nhà đâu mà muốn làm gì thì làm. (cô đẩy nhẹ nó ra)
- Nói như thế là nếu ở nhà e muốn làm gì cũng được đúng không. Hehe. (nó cười gian nghiêng người về phía cô thì thầm vào tai)
- Cô nói thế bao giờ chứ... Thôi về đi cô đói rồi nè. (nói rồi bỏ đi một nước)
- Haha đợi e với chứ. (nó đẩy xe theo sau cô)
Ra đến cửa chính siêu thị...
- A.. E quên mất. Cô ở đây đợi e nha e lên nhà sách mua ít đồ sẽ nhanh thôi.
- Nhanh lên đó.
- Tuân lệnh. ^^ (đưa tay lên trán như tư thế chào cờ)
.
.
- Ở đâu ta? (nó nhìn ngó các kệ sách tìm kiếm)
- A.. Thấy rồi, mà sao cao quá vậy huhu (nó với lấy quyển sách phía trên cao)
Đang hì hục với lấy quyển sách thì phía sau có một bàn tay đưa tới lấy quyển sách đó.
- Thật ngại quá quyển... A.. Là cậu à! (nó quay lưng lại định xem là ai đã lấy quyển sách đó vì chỉ còn mỗi 1 cuốn nhưng chưa nói hết câu thì thấy người trước mặt mình là Khải Phong)
- Cậu sao vậy, có bị sao không? (nó quơ quơ tay trước mặt Khải Phong, lúc này cậu còn đang đứng hình)
- À.. À tớ... Mà cũng k ngờ lại là cậu ^^ (Phong đưa tay ra sau gáy vò tóc)
- Quyển sách đó... (nó chỉ chỉ vào quyển sách trên tay Phong)
- ''Acoustic Guitar''. Cậu cũng có thích guitar à? Trùng hợp nhỉ! (Phong nhìn quyển sách rồi nhìn nó nói)
- Chỉ còn có một quyển thôi hà. (nó nhìn quyển sách tiếc nuối)
- Ây.. Biết làm sao bây giờ trong tay ai thì là của người đó rồi. Nhưng... (Phong cười nhìn nó ngập ngừng nói)
- Nhưng sao...
- Nhưng tớ có thể nhường cho cậu.
- Có thật không? (mắt sáng rỡ nó hỏi)
- Ừm.. Với một điều kiện. (Phong đưa tay lên cầm xoa xoa tỏ vẻ mờ ám)
- Điều kiện... Vậy cậu nói thử xem.
- Đi ăn kem với tớ được không? (Phong hỏi)
- Tớ còn tưởng là chuyện gì. Dĩ nhiên là được nhưng hôm khác được không hôm nay mình bận rồi. (nó mĩm cười nói)
- Thôi cũng được. Hihi (Phong vui ra mặt)
- À.. Vậy thôi mình ra tính tiền đi tớ phải đi rồi.
- OK.
.
.
- Làm gì mà lâu thế không biết. (cô đứng ngoài cửa ngó vào tìm nó lầm bầm nói)

Vừa nói thì thấy nó đi ra nhưng không phải một mình mà đi chung với Khải Phong còn đang cười nói rất vui vẻ, sắc mặt cũng vì vậy mà không được vui.
- Cô, e ra rồi nè. (nó vui vẻ nói)
- Chào cô. (Phong gật đầu chào lễ phép)
- Ừm. Chào e. (cô lạnh nhạt chào lại)
- À thôi chào cậu nha tớ phải về rồi. (nó quay sang nói với Phong)
- Ừm. Chào cậu.
- Cô đưa đồ đây e xách cho. (nó quay sang cô cười nói)
- À.. Nhớ giữ lời đó nha. (Phong nói với theo nó)
Nó quay lại dơ tay lên làm thành hình OK cười với Phong.
.
.
.
- Cô sao vậy, suốt trên đường về k nói với e câu nào luôn, giận e chuyện gì hả? (nó đặt mấy túi đồ trên bàn ăn trong bếp nói với cô)
- Không dám. (giọng hờn dỗi)
- Thôi mà nói cho e biết đi. (nó lắc lắc tay cô giọng nũng nịu)
- Để người ta đứng đợi còn mình thì nói chuyện vui vẻ với người khác (quay lưng lại với nó)
- Tụi e chỉ là tình cờ gặp nhau thôi hà, cô quay lại nhìn e đi cô (nó lay lay vai vô)
- 'tụi e' nghe thân thiết quá ha.
- Không có mà.
- Vậy còn chuyện giữ lời gì gì đó là sao? (cô k quay lưng lại mà chỉ nghiên mặt qua một bên hỏi nó)
- À. Cậu ấy mời e đi ăn kem thôi không có gì đâu mà.
- E đã đồng ý?
- Tại tại cậu ấy nhường quyển sách này lại cho e, nên nên e mới hứa. (chạy vòng ra trước mặt cô nó đưa quyển sách lên)
- Vậy sao không đi luôn đi.(cô liếc nhìn quyển sách rồi đi lại mở mấy túi đồ soạn ra)
- Hi.. Cô quan trọng hơn mà. Đừng giận e nữa nha nha nha cô. (nó ôm cô từ phía sau đặt cầm trên vai cô lắc lư năn nỉ)
- Muốn vậy thì nhặt rau giúp cô đi. (cô nở nụ cười nhưng không để nó thấy)
- Dạ dạ cô muốn e làm gì cũng được hết. Hihi (nó cười tươi)

- Aaa đau quá (nó ôm ngón tay mặt nhăn nhó hét lên)
- Sau vậy đưa cô coi. (cô lo lắng)
- Chắc là đứt lìa ngón tay luôn rồi huhu (giọng mếu máo)
- E đó đúng là hậu đậu mà, đưa ngón tay cô coi. (cô nắm lấy tay nó gỡ ra xem)
- Ha.. Dám lừa cô. (thấy ngón tay nó vẫn lành lặn mới biết mình bị nó lừa)
- Hihi.. Nhờ vậy mới biết cô lo cho e như thế chứ.
- Đáng ghét. (cô đấm nhẹ vào vai nó)
- Ưm.. ưm (chưa kịp phản ứng đã bị nó hôn ngấu nghiến đầu lưỡi bắt đầu di chuyển qua lại trong khoang miệng quấn quýt lấy nhau cho đến khi cả hai không còn hơi thở mới chịu buông ra.
- Chụt..chụt.. E đói rồi cho e ăn đi. (chưa thỏa mãn nó tiếp tục hôn lên môi cô rồi cười nói)
- E..e muốn ăn gì chứ. (mặt cô đỏ lên ngượng ngùng nói)
- Chứ nãy giờ cô nấu gì.
- À..à cô tưởng..
- Cô tưởng gì..hay là hay là muốn muốn e ăn cô. (nó cười nham nhở nhìn cô)
- À hay để cô dọn đồ ăn lên rồi rồi mình cùng ăn. (cô lúng túng đứng bật dậy khỏi ghế vì biết mình lại bị nó trêu)
- Haha.. Để để e phụ cô (nó cười nghiêng ngả)
- E cười gì chứ, có tin cô cho e nhịn đói luôn k. (quê quá hóa giận)
- E hèm.. K cười k cười nữa. (nó bịt miệng để k cười ra tiếng, rồi cả hai cùng dọn cơm)

- Woa... Thơm quá. Mà k biết có ăn được k đây.  (nó đưa mũi ngửi những món ăn trên bàn)
- Vậy thì đừng ăn há. (cô đặt chén đũa xuống bàn rồi nói)
- Đâu có được, cô nấu mà ngon dỡ gì e cũng ăn hết hehe. (vừa xới cơm vừa nịnh nọt)
- Tốt nhất là như vậy. (cô lườm nó).
Cầm đũa gấp thức ăn bỏ vào miệng. Mắt trợn lên, miệng vẫn nhai làm sắc mặt khó coi. Thấy vậy cô lo lắng hỏi:
- Thấy sao, nếu khó ăn quá thì e có thể nhã ra đừng miễn cưỡng.
- Woa... Ngon quá, tuyệt!! (tiếp tục gấp thức ăn bỏ vào miệng)
- Làm cô hết hồn.
- Ây da... Chắc e phải tuyển cô về làm đầu bếp cho nhà hàng mẹ e thôi. Nè cô ăn đi. (nó gấp thức ăn cho cô miệng cười nói)
- Xí.. Ai mà thèm. (cô ăn thức ăn nó vừa đưa cho)
- A ha.. Vậy chắc là thèm làm đầu bếp cho e suốt đời rồi chứ gì? Cũng k tệ, thôi được rồi e miễn cưỡng chấp nhận vậy! (nó cười khoái chí)
- Thôi đi đừng mơ tưởng đi hé (cô dùng đầu đũa ấn nhẹ vào trán nó).
- Hihi..  Thoi để e lột tôm cho cục cưng ăn nha. (nói rồi nó cầm con tôm lột)
- Ai thèm làm cục cưng của e chứ.
- Ngoài mẹ e ra thì cô là người duy nhất e lột tôm cho ăn đó. À mà không hình như còn một người. (nó vừa lột vừa nói)
- Là ai là ai hả. (cô nhéo eo nó)
- Ui uii.. Là e chứ còn ai haha (cười ra nước mắt vì vừa đau vừa vui vì lại trêu được cô)
- Dám chọc cô hả. ( cô tiếp tục nhéo eo nó)
- Uii uii đau. E k dám k dám nữa haha. (nó vặn vẹo eo để thoát khỏi tay cô)
- Aaa đi.. (nó đút tôm vào miệng cô)

- À mà tối nay mình đi chơi nha. (vừa dọn dẹp nó vừa hỏi cô sau khi ăn xong)
- Chi vậy? (cô vừa dọn vừa hỏi nó)
- Định mời cô đi xem phim hihi.
- Tối nay cô có hẹn ăn tối với ba rồi, lâu rồi cô cũng chưa về nhà thăm ba. E đừng buồn nha. 
- Hi.. Dạ vậy thôi lần sau mình đi cũng được mà.
- Vậy tối nay e định sẽ ở nhà hay có đi đâu nữa không? (cả hai vừa rửa chén vừa nói chuyện)
- Dạ chắc e tới nhà hàng phụ mẹ á. Dạo này nhà hàng đông khách lắm. ^^
- Ừm vậy cũng được. (cô mĩm cười nhìn nó)

_________

Hình như mình quên giới thiệu nhân vật mẹ nên bây giờ mình giới thiệu luôn nha ^^

GTNV:
- Hoàng Phương Thùy: mẹ nó, chủ nhà hàng có tiếng trong thành phố. Vừa  làm cha vừa làm mẹ nó, rất yêu thương và chiều chuộng nó chưa để nó thiếu thốn bất cứ thứ gì. (nó theo họ mẹ nha)

[BHTT] Em, Cô...Chúng Ta Có Thể Không!? Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ