Author's note: thiệt tình là không biết đặt tên chap truyện :]]]
°
Lam Ly trầm tư ẩn mình nghe chuyện, song hàng lông mày thanh tú chau lại khó xử. Anh nghĩ ngợi một hồi rồi nhanh chóng hóa thành một dải màu lam vụt biến mất trước khi bị phát giác.
Lam Ly biết rõ câu chuyện. Biết rằng nếu Ngộ Không còn nhớ ắt sẽ gây họa cho nàng. Trong lòng Lam Ly sớm đã có tình cảm vượt mức bạn bè với Dương Tiễn, vì lẽ đó anh muốn hành động.
°
Dải lam lụa một lần nữa xuất hiện trong phòng Ngộ Không. Lam Ly thoát ẩn thoát hiện chầm chậm đáp chân xuống mặt sàn. Anh đưa mắt nhìn chung quanh, bắt gặp một huyết ảnh đang gục người trên bàn, hơi thở đều đều mà ngủ. Không nhanh không chậm, Lam Ly bước tới gần hắn, tay phải đưa lên cao, lòng bàn tay dần xuất hiện một cái băng thương vũ khí.
Ấy vậy mà trong một khoảnh khắc khi anh hạ mũi nhọn, gió lồng lộng thổi vào từ khung cửa sổ, đưa tóc mái hắn bay lên tán loạn, Lam Ly khựng lại.
"Không thể"
Lam Ly tự nhủ. Anh không thể, trắng ra là không muốn giết hắn. Kể cả khi hắn là họa, anh cũng có chút không nỡ. Chưa kể, anh đã hứa với Dương Tiễn, đã hứa sẽ tử nếu giết bất cứ ai.
- Ta đồng ý, Dương Tiễn.
Lam Ly thì thào. Anh thở phù một cái lấy lại tinh thần. Mảnh băng trong tay hóa lỏng rồi biến mất giữa không trung, Lam Ly đứng yên nhìn kẻ kia ngủ say xưa không biết trời đất. Anh cười.
Tính ra Lam Ly không ghét Ngộ Không, trái lại còn có chút mến. Nhưng sau tất cả, Lam Ly bắt đầu thắc mắc sao Ngộ Không lại nằm ngủ ở đây mà không phải trên giường? Đăm chiêu một hồi Lam Ly quyết định giúp Ngộ Không một tay, bế gọn hắn lên giường đắp mền mà ngủ. Xong xuôi đâu vào đấy, anh mới một lần nữa hóa lam lụa biến mất.
Còn Ngộ Không, do tác dụng của đan dược nên ngủ mê mệt, có động đất cũng chẳng biết nữa là.
°
Ngồi trên lớp nghe tiếng chuông reo một hồi, Ngộ Không vừa vặn chép xong bài, lại cũng vừa vặn nghe tiếng cô giáo tỏ ra vui mừng vì đã cắt được giấc ngủ của Dương Tiễn. Từ đầu tiết đến giờ, nàng ta chỉ ngủ là giỏi, bao hại mặt của giáo viên tuyệt nhiên đen như đít nồi. Nhưng tiết sau đã là tiết học bơi nên mộng đẹp của Dương Tiễn tất nhiên là mất trắng cả.
Đó là cô giáo nghĩ, chứ thực tế là cả một bầu trời ngược lại.
Tiết học bơi nhộn nhịp hơn hẳn cái không gian yên lặng đến phát nhàm trong lớp. Gió thổi nhè nhẹ và nước mát lạnh xua đi cái nóng hâm hẩm trên đầu. Nhóm Dương Tiễn với Tiểu Đình chơi rất vui trong khi Hạo Thiên thì chỉ có thế quơ quạo hai tay hai chân trong nước. Kì thực cậu ta đích thị là cẩu mà, tướng bơi khó tránh.
Ngộ Không chỉ ngồi bên cạnh hồ như kiếp trước. Hắn không thích xuống nước. Nên thu người ngồi một chỗ, nhìn mọi người bơi bơi lặn lặn.
[Đại Thánh, ngài thấy thế nào?]
[Khá ổn, sáng dậy ta thấy cơ thể khỏe khoắn hơn đôi chút.]
![](https://img.wattpad.com/cover/222335263-288-k720670.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
TNHTL/Ngộ Không| Sống Lại Ai Biết Có Khi Cũng Tốt [drop]
FanfictionLƯU Ý: TRUYỆN DROP VÔ THỜI HẠN --- "Ngộ Không ơi" "Gọi ta là Đại Thánh" "Xí, chết rồi còn đòi hỏi" "Cái rắm, ngươi gọi ta còn nói gì!" "Mà ngươi không ngạc nhiên hả?" "Vì cái gì?" "Vì ngươi chết." *** Tam Nhãn Hao Thiên Lục Viết lại theo ý muốn của...