Ngộ Không ngủ say như chết, phải nhờ có tiếng của Tiểu Tước réo mới chớp chớp mắt dậy. Ngó lên đồng hồ, hắn nhìn một lát liền ngao ngán thở dài. Hôm nay dậy hơi trễ mất rồi.Ngộ Không đi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân, hắn cố làm nhanh nhất có thể. Rồi bỗng dừng tay trên khóe mắt.
"Hừm... mình không nhớ là chúng đỏ như vậy"
Hắn thầm nghĩ. Nhưng không có nhiều thời gian nên đành bỏ qua.
°
- Sao hôm nay Tiểu Mễ xuống muộn quá vậy?Đại thúc ăn cơm song không thấy Ngộ Không trên bàn ăn liền thắc mắc.
- Mà... Dương Tiễn, ngươi đói lắm hay sao mà úp mặt cả mặt vào chén ăn thế?
Dương Tiễn đang ăn cơm, nghe nói tới liền có chút cứng nhắc. Tất nhiên thôi vì nàng đang nghĩ có phải hôm qua chuốt hơi quá làm Ngộ Không sáng nay không dậy được không. Lỡ mà để mọi người biết nàng chuốc rượu hắn thì chắc chắn sẽ bị la mất. Nhưng để biến cái lo lắng của nàng mất đi, ở chân cầu thang, Ngộ Không cũng đã xuống tới nơi.
- A, Tiểu Mễ, ngươi đây rồi, sao dậy trễ vậy?
Ngộ Không dụi bên mắt hãy còn buồn ngủ, song kiếm cớ đáp lại.
- Tại hồi tối còn làm bài hơi khuya nên ngủ trễ. Xin lỗi.
- Xin lỗi gì đâu, ngươi chăm là tốt. Ta mong Dương Tiễn được một phần như ngươi nữa là. Nhưng ngươi cũng nên quan tâm mình một chút, khóe mắt hồng lên cả rồi kìa.
Ngộ Không nghe vậy liền cũng chỉ dạ một tiếng rồi sau đó tập trung ăn uống.
°
Kì thực, khóe mắt Ngộ Không đúng là ửng đỏ lên nhàn nhạt một sắc nhưng không quá đậm, lại càng không quá gắt. Cứ như một lớp phấn hồng điểm nhẹ nơi viền mắt mà thôi. Nhờ nó mà Ngộ Không lên trường liền không được yên ổn.
- Tôn Tiểu Mễ, cậu đánh phấn à?
Ngộ Không đang ngồi trên lớp chờ chuông reng vào tiết thì bị bạn học tò mò hỏi.
- Ta không có.
Một nhóm tầm ba người đứng vòng quanh bàn của Ngộ Không nhìn hắn soi mói thật kĩ. Tất nhiên, hắn mà thấy thoải mái chết liền. Nhưng hắn vẫn không có sức nổi giận nổi liền cất tiếng hỏi.
- Mọi người cần gì ở ta à?
Mấy người bạn học nhìn nhau, song rồi một cô bạn mới lên tiếng.
- Tớ sờ đuôi mắt cậu chút được không?
Ngộ Không trong tâm kiểu: "Cái quái?"
Nhưng bên ngoài cũng hết mình giữ hòa khí hỏi lí do.
- Tại sao?
- Chỉ là muốn biết cậu có thật sự không đánh phấn không thôi.
Ngộ Không thở một tiếng chán nản.
- Thôi được rồi, chỉ sờ một chút thôi nhé.
Song hắn ngồi im nhìn mấy người kia tị qua nạnh lại. Sau cùng, cô gái đã hỏi hắn cũng chậm chạp đưa tay đến. Bàn tay thon thon chạm lên da Ngộ Không, lạnh lạnh. Hắn bữa giờ vô cùng mệt mỏi lại buồn ngủ, không kìm được có chút hưởng thụ. Tay của cô gái nọ thì vừa chạm lên đã khiến tâm cô gái thốt lên một tiếng mềm mại. Da Ngộ Không mềm mềm lại ấm ấm, sờ rất thích. Cô gái sờ lên khóe mi, miết một cái nhẹ. Ngộ Không vì cái miết mà nheo bên mắt, vô tình bán manh. Nhưng trái tim thiếu nữ bị dính tim cái bụp. Cả bọn đứng hình. Sau đó là một màn sờ mó khỉ mặc kệ Ngộ Không bắt đầu la oai oái.
BẠN ĐANG ĐỌC
TNHTL/Ngộ Không| Sống Lại Ai Biết Có Khi Cũng Tốt [drop]
FanfictionLƯU Ý: TRUYỆN DROP VÔ THỜI HẠN --- "Ngộ Không ơi" "Gọi ta là Đại Thánh" "Xí, chết rồi còn đòi hỏi" "Cái rắm, ngươi gọi ta còn nói gì!" "Mà ngươi không ngạc nhiên hả?" "Vì cái gì?" "Vì ngươi chết." *** Tam Nhãn Hao Thiên Lục Viết lại theo ý muốn của...