Trong khi Ngộ Không vẫn đang cùng Tiểu Tước "tám nhảm" về cái gọi là sức mạnh thì bên phía Lam Ly, anh cũng có cho mình một vấn đề.
°
Sau khi đám Ngộ Không rời nhà đi học, ở nhà cũng chỉ còn lại cha của Tiểu Đình và Lam Ly.
- Đứa trẻ này tràn đầy sức sống, khá hơn rồi đấy. Lam Ly, con cũng trưởng thành rồi.
Đại thúc khoanh tay nói, có lẽ y nhắc đến Ngộ Không, Lam Ly tự nhủ.
- Nói ra, con lại có chút ganh tị với họ.
Lam Ly đáp lại. Vị đại thúc như vậy mà lên tiếng.
- Con, Tiểu Đình, Tiểu Mễ đều là những đứa trẻ ngoan. Duy chỉ có Dương Tiễn là ta vẫn lo lắm.
- Có lẽ, nhưng con nghĩ sau này cô ấy sẽ vượt trội hơn cả con.
Lam Ly nói, dù gì đi chăng nữa nàng ta cũng là một Thần Tướng. Nhưng có lẽ đại thúc chẳng hề tin chút nào.
Quay lại với hiện tại, đại thúc; hay còn là lão sư của Lam Ly, một tay mở cửa phòng nghiên cứu, một bên đều đều nói.
- Chất độc khi trước chúng ta thu được, dùng bất kì công thức hóa học nào cũng không giải thích được.
Lam Ly trầm mặc.
- Nói vậy... những chỗ bị ô nhiễm sẽ mãi mãi không còn sự sống?
Lão sư chùng mày.
- Trên lí thuyết là vậy.
Lam Ly tuy mặt điềm tĩnh thế nhưng trong lòng đem cái đội quân chết tiệt nào đó mà rủa.
- Thưa thầy, có một việc mà con không thể làm rõ.
Lão sư cầm mẫu vật thu được, vừa quan sát vừa nói.
- Chuyện gì, con nói đi.
- Tại sao ngoài con người ra không có loài sinh vật nào tham lam điên rồ như thế? Hủy diệt không gian sống của sinh vật khác. Con người cậy mình có sức mạnh thì có quyền tàn sát mọi thứ sao? Bọn họ tự hủy diệt rồi cũng đến lúc phải ngừng thôi, tại sao lại phải cõng trên mình mọi thứ của Trái Đất.
Lam Ly hỏi, khuôn mặt có chút đáng sợ không thể giấu giếm. Lão sư cũng chỉ có thể trả lời.
- Lam Ly, câu hỏi này của con thầy cũng không biết trả lời thế nào. Ta chỉ có thể nói rằng còn rất nhiều người không như thế, như ta và con vẫn đang nỗ lực hết sức để thay đổi mọi thứ. Còn kết quả thì...
Lão sư dừng một chốc rồi tiếp tục.
- ... có lẽ còn phụ thuộc vào vận mệnh.
°
Chuông báo nghỉ trưa vừa reo lên một lúc, Dương Tiễn đã cầm điền thoại ra ngoài tìm Thái Thượng Lão Quân mà nói chuyện.
- Nếu như thật sự như những gì ngươi nói thì Tôn Ngộ Không không phải là mất trí nhớ thật, có thể sẽ tỉnh lại.
Dương Tiễn chau mày.
- Chậc, tác dụng của Nguyệt Băng Thạch thật khó lường.
Song bỗng như sực nhớ ra cái gì, nàng ta tiếp tục.
BẠN ĐANG ĐỌC
TNHTL/Ngộ Không| Sống Lại Ai Biết Có Khi Cũng Tốt [drop]
أدب الهواةLƯU Ý: TRUYỆN DROP VÔ THỜI HẠN --- "Ngộ Không ơi" "Gọi ta là Đại Thánh" "Xí, chết rồi còn đòi hỏi" "Cái rắm, ngươi gọi ta còn nói gì!" "Mà ngươi không ngạc nhiên hả?" "Vì cái gì?" "Vì ngươi chết." *** Tam Nhãn Hao Thiên Lục Viết lại theo ý muốn của...