[Chapter 4] Ngộ Không tâm!?

1.4K 198 85
                                    

Au's note: Ai hóng nhân dạng của Tiểu Tước hông >w<

***

Ngộ Không giật mình liền sửa giọng.

- Tiểu Dương tỷ tỷ, ngươi sao đêm khuya liền đến tìm ta.

Dương Tiễn ầm ự song liền hỏi lại.

- Còn ngươi sao giờ này chưa ngủ?

- Ta không ngủ được nên tính làm chút ít bài tập.

Dương Tiễn một cái đi vào phòng, đem theo cửa đằng sau đóng lại.

- Ta cũng không ngủ được nên tìm ngươi.

Ngộ Không liền trầm mặc. Hắn chậm rãi lên tiếng.

- Ta tùy tiện cũng đâu phải người thích hợp. Sao tỷ không tìm Lam Ly ca ca hay Tiểu Đình trò chuyện?

Ngộ Không im lặng nhìn Dương Tiễn thoáng chút bối rối tìm lời nói.

- T-Ta tìm ngươi cũng được mà. Tại ngươi mất trí nhớ nên không biết là phải, ta với ngươi trước kia chơi thân lắm.

Ngộ Không chậm rãi câu lên khóe môi.

"Đúng, đã từng thôi."

- Thôi được, tỷ muốn gì?

Dương Tiễn khịt mũi một cái liền lôi ra một chai rượu đưa trước mặt hắn.

- Uống với ta ly.

Ngộ Không liền nhận ra bất thường. Bản thân hắn vốn tửu lượng có chút yếu nên cố gắng né tránh.

- Cái- ta và tỷ chưa đủ tuổi để uống đâu.

- Ngươi với ta hồi trước uống rất nhiều, giờ liền sợ?

Ngộ Không tuy ngàn năm liền tâm tính dịu lại, nhưng kiêu ngạo tất nhiên vẫn cao ngút trời. Nghe bảo hắn sợ, hắn liền nhanh chóng bị khích tướng rơi vào bẫy.

- Được, ta bồi tỷ.

Miệng thì nói thế nhưng chưa quá hai ly cùng tác dụng đan dược chưa hết, Ngộ Không gục mặt xuống bàn đều đều thở mà ngủ. Dương Tiễn lấy làm ngạc nhiên vì hắn say nhanh hơn nàng dự tính, nhưng tùy tiện nghĩ do Nguyệt Băng nên cũng bỏ qua.

Dương Tiễn lấy ghim châm nhẹ lên cổ Ngộ Không để chắc chắn hắn ngủ say, song liền cầm một đầu con sâu bỏ lên người hắn, nửa còn lại thì giữ trong tay. Ngay lập tức, nó biến mất đồng thời Dương Tiễn cũng vào "Mộng giới" của Ngộ Không.

°

Dương Tiễn có chút bàng hoàng. Ngay khi mở mắt, xung quanh nàng ta trùng trùng điệp điệp tuyết trắng che phủ. Không nơi nào rõ ràng nơi nào. Ấy vậy mà trong cái lạnh giá liền có thêm cái nóng bức khó tả. Nó khiến nàng vừa hoang mang lại khó chịu đến khôn cùng.

- Hóa ra đây là tâm con khỉ đó.

Dương Tiễn vừa lê chân đi vừa ngó nghiêng quan sát. Một hồi thấy ba núi tuyết cao đằng xa, phát giác ra một cái quê hương của con khỉ đó - Hoa Quả Sơn.

Dương Tiễn trầm ngâm. Đúng là trong lòng hắn vốn dĩ quê hương con cháu giữ vị trí một mực quan trọng.

- Chệt tiệt, thứ tuyết gì mà nóng thế!?

TNHTL/Ngộ Không| Sống Lại Ai Biết Có Khi Cũng Tốt [drop]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ