Bước chân của hai người vang vang trong ngõ nhỏ, chỉ là đột nhiên cô dừng lại. Cứ thể ngẩn người nhìn anh, không nói một lời. Bao trạng thái cảm xúc lần lượt hiện lên gương mặt cô. Tầm nhìn cô như mờ đi, càng lúc lại càng mờ:- Em yêu anh.
- Ngưu,về thôi
- Em sẽ không ở đây lâu nữa đâu, em phải rời khỏi đây vào tuần sau.
Một phút im lặng, cái im lặng lạnh cóng mà hừng hực như cháy. Gió lại thổi, như roi vun vút ném quật tất cả, đánh vào người cô, cả vào tim anh nữa.
- Anh biết em yêu anh mà đúng không?
- Tôi không biết và cũng không quan tâm. Cậu có lẽ đã lầm tưởng sự quan tâm thành tình yêu.
-Không phải - Cô gào lên, giằng đôi tay của mình ra khỏi bàn tay ấm áp của anh, đầu không ngừng lắc
- Anh đã biết, ai cũng biết, em yêu anh, có lí nào mà anh lại không biết? Yết, anh có thể cho em sự ấm áp, nhưng cậu lại không cho em về tình yêu, anh không thể sao?
Anh nhìn cô bất lực, cánh tay hết duỗi rồi lại buông. Cô đứng bất động, đôi tay run run lại không thể nắm chặt lấy người mình hi vọng:
- Cầu xin anh hãy nói yêu em dù chỉ một ngày thôi được không? Không cần nhớ kĩ sinh nhật em, sở thích của em, chỉ cần nhớ đến tên em. Là em đã thoả mãn lắm rồi.
Nhìn cô, lòng anh đau biết bao. Thế nhưng anh nào dám nói, anh không dám yêu cô, anh sợ đau lòng, anh sợ cô hi vọng. Anh thương cô dịu dàng, anh hận cô tàn nhẫn.
Con người là loài động vật khó hiểu, đâu phải cứ nói hết yêu là có thể hết yêu. Anh đâu thể bảo cô rằng "Cứ tiền về phía trước sẽ có người yêu em hơn anh?"
Anh biết sẽ không xuất hiện kẻ đó, anh sẽ phải ra sao, khi những ngày tháng của bóng tối và cái chết đang đến gần, liệu rằng khi anh ra đi cô có gặp một chàng trai thực sự tốt.
Nếu người ấy không tốt bằng anh, thì cô sẽ phải làm sao? Nếu người ấy tốt hơn anh, thì anh phải làm thế nào?
Đã không muốn vướng bận và kết thúc, thì tốt nhất ta đừng bắt đầu.
Đoạn tình cảm này anh sẽ giấu thật kĩ, chôn thật sâu trong mảnh đất hoang vu của hồn người. Để rồi khi ra đi, lòng anh cũng thật thanh thản.
- Kim Ngưu...
- Con người anh, rốt cuộc là không yêu, sao lại tốt với tôi đến thế, anh biết không? Sự dịu dàng như vậy đối với con gái mà nói, thực ra là tàn nhẫn, có lúc lạnh lùng một chút, thực ra mới là sự giải thoát.
Ngưu ngước mắt lên nhìn anh, ánh mắt bình thản mà lạ lẫm:
- Em thua.
Anh cúi đầu nhìn cô. Anh có biết đâu, ngay từ lần đầu tiên cô gặp anh, cô đã thua anh rồi.
- Về thôi, Ngưu
______________Tau_Sweetie đã đăng một ảnh mới
BẠN ĐANG ĐỌC
(Hoàn) |12 cs|_|Instagram| 𝒟𝓇ℯ𝒶𝓂 𝒩𝒶𝓇𝒾𝒶
Romance" Tôi tưởng tôi và cậu mãi bình yên như thế, nhưng thành phố này là một xa mạc phồn hoa chỉ thích hợp với cầu vòng rực rỡ. Chúng ta đều đi tìm dấu vết của hạnh phúc. Hoa khó nở...quá cô đơn." --------------