Sư Tử - người con gái mà tôi yêu nhiều nhất, cô gái vì cái chết của gia đình mà mắc chứng tâm thần phân liệt.Suốt sáu tháng trời kể từ khi gia đình cô ấy gặp tai nạn không qua khỏi, cô ấy như một cái xác chỉ sống trong sự đau khổ và mất mát. Trong khoảng thời gian đó, em như biến thành một con người khác, gầy guộc và điên điên dại dại. Gặp ai cũng giơ tay gọi tên của một ai đó trong gia đình.
Em mặc kệ sự ngăn cản của mọi người mà vả vào mặt mình rất đau, rất mạnh. Rồi lại ngồi co ro một góc kêu tên bố và mẹ. Giây phút nhìn thấy bóng dáng ấy tôi đã rất đau lòng, tôi chạy đến bên em ôm ghì lấy và gào lên trong đau khổ:
- Tỉnh lại đi em! Họ đã rời bỏ em mà đi rồi.
Sau khi biết được bệnh tình cụ thể của em, tôi đã đón em về nhà để chăm sóc. Em gọi tôi là anh hai, ngày ngày lẽo đẽo đi theo tôi, lấy sách của tôi ra viết, mặc dù đến tên của mình em còn chẳng viết đúng. Tôi hi vọng sẽ có thể ở bên chăm sóc giúp Sư Tử khỏe mạnh trở lại.
Em có thể nghe thấy giọng cha mẹ vọng về từ phương trời xa xôi, em nhìn thấy những cảnh tượng không có thực, em thậm chí còn tự đánh đập chính mình, chỉ cho đến khi tôi ôm em thật chặt và giữ tay em lại hỏi em "đau không", em mới lắc đầu ra ý trả lời: em không còn đau nữa.
Em thích đợi ở cửa nhà hàng đón tôi, em thích đứng bất động giữa trời nắng nhìn lên cầu XY nơi gia đình em qua đời. Em thích gọi tôi là anh hai.
Sư Tử mắc chứng ảo giác trầm trọng.
***Tôi biết mình đang yêu một kẻ điên, yêu cả những cử chỉ nhỏ bé của em. Tôi nhớ như in mỗi sáng thức dậy, tôi lại giúp em rửa mặt, chải tóc. Sư Tử ôm chú gấu bông trắng tôi mua, tiễn tôi đến cổng nhà và ngồi đợi ở bên trong vườn. Dường như chúng tôi đã là cặp vợ chồng trải qua bao mùa mưa nắng.
Chiếc lược lại lăn nhẹ trên mái tóc nâu óng màu hạt dẻ, gỡ rối cả tâm tình của tôi. Vì em mà tôi mở rộng cõi lòng, cũng đóng kín cửa lại với bất kì ai.
Tôi cứ ngỡ tôi và Sư Tử sẽ mãi bình yên như vậy, nhưng thành phố này là một sa mạc phồn hoa, chỉ thích hợp với cầu vồng rực rỡ. Những người đau khổ đều đổ ra đường tìm kiếm dấu vết của hạnh phúc, tình yêu chỉ còn trong truyền thuyết, hoa khó nở... quá cô đơn.
___________3 năm trôi qua
Vào một ngày nắng xanh, tôi cầm tay em rồi nhẹ hôn lên mái tóc. Không biết vì sao tôi cứ muốn để môi thật lâu như vậy, tay tôi siết chặt lấy tay em, nước mắt cũng bắt đầu tuôn rơi lã chã.
Dường như thân thể em cũng run lên. Ba năm rồi em chưa từng nói được câu gì ngoài hai chữ "anh hai", cho nên em chỉ giơ tay ôm lấy gương mặt tôi và áp má vào đó.
- Anh không sao.
Tôi rất ổn. Nhẹ đưa tay ôm lấy gương mặt đã trở nên trắng bệch, gầy rộc mỏng như thủy tinh trong suốt, bầu trời trên đầu cứ mờ tối hẳn đi. Sư Tử vẫn không phân biệt được hồi ức giữa tôi và gia đình.
- Anh nói thật đấy - Tôi cười và đan bàn tay của mình vào tay em, ngắm em thật kĩ tựa như khắc sâu cái tên ấy vào cả cuộc đời.
BẠN ĐANG ĐỌC
(Hoàn) |12 cs|_|Instagram| 𝒟𝓇ℯ𝒶𝓂 𝒩𝒶𝓇𝒾𝒶
Romance" Tôi tưởng tôi và cậu mãi bình yên như thế, nhưng thành phố này là một xa mạc phồn hoa chỉ thích hợp với cầu vòng rực rỡ. Chúng ta đều đi tìm dấu vết của hạnh phúc. Hoa khó nở...quá cô đơn." --------------