c12

141 11 0
                                    

Tôi hiểu được, lại là một cái kỹ năng, chỉ là muốn tôi nát rồi lại nát, nát nữa, nát nữa.

Người này thực tàn nhẫn, quá tàn nhẫn.

Này vẫn còn chưa đủ, khi rời khỏi nhà hàng, lại đem tôi ra bờ biển, lên một du thuyền mới tinh.

Thuyền chạy.

Thời tiết đẹp như vậy, trời xanh mây trắng, mặt biển như lớp lông thiên nga thật dày.

Anh săn sóc ôn nhu như thế.

Tôi lại tâm kinh đảm chiến như thế.

Tới giữa trời xanh biển xanh, Xán Liệt thấp giọng nói với tôi, " Thế Huân , nằm xuống."

Tôi trong lòng căng thẳng, lập tức lại như gặp cường địch.

Đúng, đây mới là anh.

Chỉ cần anh buông tha cho Xán Liệt của tôi, không buông tha tôi, thì có làm sao?

Tôi phục tùng nằm xuống, nằm trên sàn du thuyền, để anh cởi bỏ áo ngoài của tôi, chờ đợi anh tuyên cáo quyền sở hữu của anh, hưởng thụ sự khuất nhục của tôi.

Anh tựa hồ còn chưa thấy đủ, muốn trên người tôi trần trụi rồi lật úp tôi xuống, tay cẩn thận chu đáo an ủi sống lưng tôi.

Chất lỏng mát mẻ ẩm ướt trong lòng bàn tay anh, mùi vị rất quen thuộc.

Bởi vì quá nóng, cho nên mới sinh ra điều không tưởng.

Rất lâu sau tôi mới xác định được, anh thực sự đang giúp tôi bôi kem chống nắng, dùng nhãn hiệu ngày xưa tôi thích nhất, cùng một sản phẩm.

Xoa lưng, nhẹ nhàng lật tôi lại, tiếp tục xoa trước ngực.

Anh nói, " Thế Huân , tim cậu đập rất nhanh."

Tôi không cách nào tự nhiên như anh, hồi lâu sau mới nói hai chữ, "Vậy sao?"

Thật đáng buồn.

Công lực không đủ, ngay cả nói hai chữ đơn giản như vậy, thanh âm cũng bắt đầu vỡ vụn.

Trả lời nghẹn ngào như thế.

Anh hỏi, "Không thoải mái?"

Xoa nhẹ đến phần bụng, thấp giọng trách cứ, "Nói bao nhiêu lần rồi, không nên ăn quá nhanh loại thức ăn sống đó vào dạ dày, nhưng cậu vẫn không nghe lời."

Tôi gắng sức hít sâu, dè dặt hỏi, "Tôi lại làm sai gì sao?"

Chẳng lẽ lỗi ném chậu trúc vào người cô giáo, đến hôm nay mới trừng phạt?

Xán Liệt ngạc nhiên, ôn hòa hỏi tôi, "Vì sao lại nói như vậy?"

Đoán sai phương hướng rồi.

Tôi đành phải tìm nguyên nhân khác, hỏi, "Hôm nay là ngày đặc biệt gì sao?"

Xán Liệt nở nụ cười, cúi thấp xuống, cắn vành tai tôi, " Thế Huân , vấn đề này, dám hỏi lần thứ hai, tôi sẽ khiến cậu đau đến hận không thể chết đi."

Thanh âm khàn khàn gợi cảm ép xuống thật thấp, tiếu ý lạnh lùng, khiến người ta sởn cả tóc gáy.

Người nào lớn gan nghe xong, cũng sẽ như chim sợ cành cong không dám nhúc nhích.

Cái chết ngọt ngào ( Chan Hun) ( Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ