Chương Năm

1K 131 21
                                    

P/S: Pé Chow nói đúng. Nhân dịp ig ATEEZ 3M + Platinum certification aka 250k sales + tổng 1M sales thì chúng ta nên ăn mừng thôi. 🎉 Mà nói thật không ai nhắc nên tôi đã thật sự quên mình đang có cái fic đang đăng dở á =)))

Wooyoung nhìn San ngồi trên giường. Cậu đã nhìn nó như vậy gần một giờ đồng hồ rồi. Và San cũng biết mỏi chứ, không là người thì vẫn biết tê chân như thường mà. Thế nên sau gần một giờ đồng hồ, nó từ đứng thành ngồi, và rồi nằm dài xuống giường.

Lúc này, Wooyoung mới tiến tới, xốc cả người nó lên, nhìn nó.

"Mặc dù anh biết chú không biến thành người được, nhưng anh cứ nghi ngờ chú thôi." Cậu bĩu môi, rồi lắc lắc Shiba trong tay mình, "Nhưng rõ ràng là cậu ta chạy về phía nhà mình mà? Sao lại biến mất tăm như thế chứ?"

Vấn đề là hiện tại, San cần trở về làm người và đến để cứu trợ Jongho như những gì hắn đã hứa. Nhưng mà Wooyoung không ra ngoài, cũng không ngủ, không làm gì cả, mà chỉ ngồi đây hỏi một chú cún như kiểu bị tự kỉ ấy. Còn chưa kể đó là đã chuyện của bốn, năm ngày trước rồi. Vậy mà hôm nào có thời gian rảnh thì Wooyoung cứ đem San ra ngắm như thế.

San chán chả buồn sủa.

"Chú có thấy cậu ấy không?"

Ngay lúc này, điện thoại Wooyoung reo lên. Cậu luyến tiếc nhìn San một cái, xong thì lạch bạch chạy xuống giường để hốt điện thoại. Người gọi đến là một thành viên trong nhóm làm bài chung lúc trước.

"Wooyoung à, cậu xem điểm thuyết trình chưa?" Đầu bên kia hỏi ngay khi Wooyoung bắt máy.

"Hả? Chưa. Làm sao vậy?" Cậu ngơ ngác.

"Chúng ta đạt điểm cao nhất đó." Người bên kia nói với chất giọng hứng khởi, "Bọn mình định đi ăn mừng, cậu có muốn đi cùng không?"

"Hả? Ăn mừng á?" Wooyoung suy nghĩ. Nói trắng ra là cậu rất lười đến những buổi tụ tập. Hơn nữa bạn bè cũng thuộc dạng cùng lớp xã giao chứ chẳng thân như hội của Yunho.

"Đi đi. Bọn mình đều đi hết. Cũng sắp đến giờ trưa rồi mà."

Nghe tiếng người bên đầu điện thoại đang vui, mà lại còn nghe được người đón ói mọi người đều góp mặt, Wooyoung cũng không tiện từ chối. Vì không muốn phá vỡ không khí, cũng do là đang cuối tuần, nên cậu cũng đã đồng ý đi.

"Được rồi, thế hẹn cậu một giờ nữa nha. Mình sẽ gửi địa chỉ cho."

Wooyoung thở dài sau khi điện thoại đã ngắt cuộc gọi. Cậu chán nản ném nó lên giường rồi đi thay đồ.

Địa chỉ được gửi đến cách nhà cậu một khoảng, nằm gần trung tâm thành phố cho nên phải đi sớm.

Vậy nên, Wooyoung cố gắng chuẩn bị nhanh nhất có thể và rồi hoàn thành các bước trong vòng mười phút. Lúc này, cậu mới để ý San vẫn đang nằm trên giường và giương mắt nhìn mình đi qua đi lại nãy giờ.

"Anh phải ra ngoài rồi, có gì tự lấy đồ ăn nha."

Wooyoung định đi, nhưng rồi quay người lại, "Nhỡ cậu ấy có xuất hiện thì chú nhớ gọi anh."

sanwoo ☂︎ shiba sanNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ