Chương Tám

1K 146 23
                                    

Choi San khi vừa trở về, liền bị Jongho mắng.

Trong căn nhà rộng lớn như thế, không có tiếng khóc, cũng không có tiếng ngăn cản, chỉ có tiếng Jongho mắng San. Cậu nhóc mắng như thể mang bao nhiêu hận thù trong lòng ra.

Bởi vì San bỏ đi ba năm trời, không trở về. Bây giờ thì hay rồi, ông nội, người thân duy nhất của bọn họ cũng qua đời, mà San thì không có ở bên ông lúc đó, đến khi ông trút hơi thở cuối cùng của mình, cũng chưa thấy được đứa cháu đích tôn của mình.

San cũng không có cách nào mà biện hộ cho hành động của mình nữa, chỉ biết lẳng lặng nhìn người đàn ông với mái tóc trắng bạc đang nằm trên giường, nhắm mắt xuôi tay.

"Em không muốn nói nữa, bây giờ anh muốn làm gì thì làm đi."

Jongho mệt mỏi, ném lại một câu cuối cùng rồi bỏ đi.

Choi San đứng trước mặt ông. Hắn đứng đó liên tiếp một tiếng liền, không dám nói gì, cũng không biết làm gì để xoá đi những tội lỗi mà mình gây ra. Giờ thì hay rồi, ông nội qua đời, vị trí chủ tịch sẽ bị trống. Gia đình bọn họ chỉ còn hai anh em. Từ vụ việc này, các cô chú dì bác từ họ ngoại và cả họ nội sẽ bắt đầu lăm le tập đoàn của họ.

Và từ vụ việc này, San không còn tự do nữa.

Hắn lần đầu xuất hiện tại công ty sau hơn ba năm, vui đầu vào công việc, cải cách cả một công ty. Những ai có suy nghĩ không đúng thì đuổi đi, đem Jongho lên vị trí phó chủ tịch lúc trước của mình và bắt đầu đi gặp mặt các cổ đông để thuyết phục họ cho mình ghế chủ tịch.

Hắn chôn đầu trong đống văn kiện ba năm này, làm việc từ sáng hôm nay đến sáng hôm sau, mặt mày tái mét vì thiếu dinh dưỡng. Đến cả Jongho còn phải hoảng sợ vì tình trạng hiện tại của anh mình.

Cứ như vậy, hai tuần liền trôi qua, nếu San không ở công ty thì sẽ ở thư phòng cũ của ông, nay đã chuyển thành của mình. Hắn hoàn toàn không có thời gian để tâm đến chuyện khác, chỉ có công việc, công việc và công việc.

Vào một ngày đẹp trời, khi San mở mắt ra là khi hắn phát hiện bản thân lại lần nữa gục đầu xuống bàn làm việc. Hắn khổ sở ngả lưng ra phía sau cho đỡ mỏi, rồi với tay cầm lấy chiếc điện thoại đang reo inh ỏi kia.

"Cái quái gì.." Hắn rủa thầm, rồi gắng gượng mở đôi mắt của mình ra nhìn điện thoại.

Bên trên là tiếng báo thức, với dòng chữ, "Ngày Wooyoung chuyển đi."

San như chợt nhớ ra một người mà mình đã quên bén đi nửa tháng này, Wooyoung. Lần trước, kể từ khi hắn nghe được tin chủ nhà đòi Wooyoung dọn đi, hắn đã đặt lịch để báo. Lúc đó hắn định bụng sẽ kêu Jongho tìm một căn hộ tốt, mua rồi để Wooyoung thuê với mức giá thấp hơn.

Nhưng chưa gì đã hai tuần trôi qua rồi sao?

San nhíu mày, một tay đỡ đầu mình, tay kia ấn số gọi Jongho.

"Anh, em nghe." Jongho bắt máy trong vòng một tiếng chuông chờ, tựa cậu nhóc đã ngồi đó chờ cả buổi vậy.

"Ừ, em đang làm gì vậy?" Anh hỏi.

sanwoo ☂︎ shiba sanNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ