"Wooyoung? Cậu đến lúc nào vậy? Bảo sao thấy đã quá giờ hẹn rồi mà cậu còn chưa đến. Ra là đứng đây xem trò à?"
Choi San sững người. Lạy chúa, Wooyoung có hẹn ra ngoài ăn với bạn, đừng nói là trúng ngay quán này nhé?
Cho hắn xin đi, tình tiết máu chó này, hắn nuốt không nổi.
"À, ừ, mình cũng vừa đến thôi."
Giọng Wooyoung vang lên, rõ mồn một từ phía sau, khiến San chắc chắn rằng người đó là cậu. Là Wooyoung mà hắn biết chứ không phải người nào cùng tên cả.
Choi San hít một hơi thật sâu, cho không khí tràn đầy buồng phổi. Tự nhắc bản thân mình phải bình tĩnh. Dẫu cho Wooyoung có ở đây, thì cậu cũng không biết hắn là chú Shiba nhà cậu. Vì vậy, bình tĩnh, trước tiên là giải quyết cho xong chuyện tên trưởng phòng này đã.
Rồi vẫn là cái chất giọng trầm thấp doạ người của hắn, "Không biết là trưởng phòng Lee cần tôi gọi cảnh sát hộ, hay là ông tự mình về nhà ngồi chờ người tìm đến đây?"
Trưởng phòng Lee gào lên một tiếng, ném thẳng bình rượu đắt đỏ về phía San, thét lớn: "Cút đi!"
San dù tránh được bình rượu. Nhưng khi nó rơi xuống sàn, vỡ ra thì mớ chất lỏng cùng đỏ với phần thuỷ tinh vỡ lại văn tung toé. Chiếc sơmi trắng mà hắn đang bận được nhuộm đỏ một góc, khiến hắn trưng ra cái biểu hiện chán ghét nhìn nó.
"Được, vậy ông ở lại vui vẻ." San nghiến răng nghiến lợi, "Chờ cảnh sát vui vẻ."
Nhưng Choi San cũng không để ý, đã có một miếng thuỷ tinh nhỏ đánh một vòng cong hoàn hảo, cứa vào cổ chân hắn, nơi ống quần không thể chắn được, khiến trên da hắn xuất hiện một vết xước, rồi máu cũng dần dần nhỏ giọt. Những giọt máu này, cũng chỉ có mỗi Wooyoung để ý.
San xoay người, bỏ lại trưởng phòng Lee, người phụ nữ vô tội nọ và chàng thư kí trẻ lại. Hắn nhận thấy Wooyoung ngay trước mắt mình, nhưng hắn không muốn mình nhìn chằm chằm vào cậu. Có lẽ chỉ có trời mới biết, San đó kìm lòng đến thế nào mới không liếc mắt nhìn cậu.
Rồi cứ thế, hắn tựa như chưa từng gặp cậu trước đó, lướt quá người nhau.
Wooyoung đứng ở cửa, cứng họng.
Cậu muốn nói gì đó, muốn hỏi rất nhiều thứ. Muốn hỏi, không biết rằng hắn có phải là người đã từng cứu cậu hay không? Hay vì sao một phó giám đốc như hắn, ngày đó lại có mặt ở khu ổ chuột của cậu.
Nhưng lại chẳng có thứ tiếng nào nhảy ra được khỏi cổ họng Wooyoung. Cũng vì cái khoảnh khắc San lướt ngang qua cậu đó, một luồng hàn khí kéo đến, cuốn quanh con người cậu, khiến cậu trở nên sợ hãi, và cũng chẳng dám lên tiếng.
Wooyoung cứ như vậy, bỏ lỡ một cơ hội đối mặt với Choi San.
Ngày hôm sau đó, hầu như là Choi San chiếm đóng tất cả mặt báo. Sự xuất hiện hôm đó của hắn đã làm rung chuyển những người thương nhân Hàn Quốc. Bao nhiêu là bài báo về hắn, về sự xuất hiện sau ba năm biến mất, về cái chết bí ẩn của hắn khi trước, về cách hắn băng lãnh tống một tên gián điệp thương nghiệp vào tù.
BẠN ĐANG ĐỌC
sanwoo ☂︎ shiba san
FanfictionWooyoung nhặt được chú Shiba này vào ba năm trước, khi cậu đang trên đường từ trường ra trạm xe buýt. Hôm đó trời mưa lớn, một chú cún với bộ lông màu vàng ướt sũng đang rút đầu dưới hai cái thùng rác cạnh đường thật sự khiến cậu rung động một chút...