a/n: tôi không đăng chap cũng không ai nhắc luôn... fic viết cả rồi chỉ là lâu lâu tôi quên cái acc watt nên mới chưa đăng nên các kô các kậu phải nhắc tuiii điii ;;-;;
-
Kể từ ngày hôm đó, khi Wooyoung vào căn biệt thự tưởng chừng như chỉ có thể thấy trong phim ấy, cho đến giờ, cậu chỉ gặp San được đúng hai lần. Ngày đó hắn còn không xuống đón cậu vào nhà, là cậu phải tự mình lên thư phòng của hắn. Kết quả là nhìn thấy hắn nằm ngủ ngon lành trên mặt bàn lạnh ngắt.
Lần thứ hai là khi Wooyoung không chợp mắt nổi trong căn phòng vừa rộng lại vừa sang trọng thế này. Cậu bật dậy rồi nhìn ra cửa sổ, phát hiện San lái ô tô rời đi lúc nửa đêm, đoán chừng là đến công ty tìm tài liệu cần thiết.
Tóm lại, cậu vẫn chưa nói được với San một câu xin chào. Tuy nhiên, nhiều lần khi đang mơ màng chìm vào giấc ngủ, Wooyoung có nghe thấy tiếng mở cửa, tiếng bước chân, rồi mùi hương quen thuộc của ai đó quấn vào mũi mình.
Có lẽ đã có rất nhiều lần San ghé qua phòng cậu, chỉ để nhìn cậu, lấy lại chút sức sống xong thì tiếp tục rời đi.
Cho đến ngày hôm nay, khi Wooyoung và Jongho cùng nhau ngồi ăn sáng, cậu mới phát hiện mình cũng đã hoà nhập ít nhiều vào cuộc sống ở căn nhà rộng rãi nhưng lại trống không này.
Cậu cũng đã thân quen hơn với Jongho, thời gian lớn mà lúc trước cậu dùng để tụ tập bạn bè thì nay chỉ dành để ở nhà, vẫn là ngồi một chỗ, không làm bài tập thì ngồi ngẩn ra đó.
Jongho đang ăn, liếc thấy đồ ăn vẫn còn trên bếp.
"Anh ấy không ăn à?"
Một chị giúp việc lắc đầu, "Dạ không..."
"Đã bao nhiêu ngày rồi?"
"Hai ngày. Hai hôm trước lại chỉ ăn một đĩa trái cây."
Jongho muộn phiền thở dài.
Wooyoung cắn môi, "Để lát tôi đem lên cho cậu ấy xem sao."
Lúc này thì mắt Jongho sáng lên, "Em trông cậy vào anh!"
Sau khi hoàn thành bữa sáng cùng nhau, Jongho phải nhanh chóng đi đến công ty, còn Wooyoung thì chờ chị giúp việc hâm nóng lại đồ ăn rồi cầm lên thư phòng của San.
Cậu đứng trước cửa phòng thật lâu, cuối cùng mới chịu giữ vững khay đồ ăn trong một tay, còn tay kia gõ cửa.
Choi San ngồi bên trong, biết rằng chắc sẽ là đồ ăn sáng, vì nếu là Jongho thì cậu bé thường gõ xong đẩy cửa vào luôn.
Vậy nên, hắn lạnh lùng từ chối, "Không ăn."
Trả lời người ngoài cửa xong, nhưng lại chẳng ai đáp lại. Điều này khiến San có chút bận tâm. Vì thường ngày, người giúp việc nhà họ không có cái gan bỏ lửng giữa chừng như thế, ít nhất cũng phải thông báo một câu rồi mới đi.
Nghĩ vậy, San lớn giọng: "Ai?"
Phải mất một lúc sau, chất giọng quen thuộc kia mới vang lên: "Là tôi."
Lần cuối cùng hắn nghe giọng Wooyoung là ngày đó, khi hắn gọi điện thoại cho cậu, thuyết phục cậu về nhà mình. Cho đến giờ cũng đã khá lâu rồi. Vốn dĩ San cũng không có thời gian nhớ đến giọng nói của Wooyoung vì quá bận, nhưng khi nghe lại giọng cậu rồi, lại nhớ thương da diết.
BẠN ĐANG ĐỌC
sanwoo ☂︎ shiba san
FanfictionWooyoung nhặt được chú Shiba này vào ba năm trước, khi cậu đang trên đường từ trường ra trạm xe buýt. Hôm đó trời mưa lớn, một chú cún với bộ lông màu vàng ướt sũng đang rút đầu dưới hai cái thùng rác cạnh đường thật sự khiến cậu rung động một chút...