Wooyoung muốn làm một phép thử, một phép thử cực kì đơn giản. Cậu dùng cây dao đã bị lục trong nhà, lại kề vào cổ chú Shiba lông vàng đã gắn bó với mình trong những năm qua.
"Cho cậu một cơ hội, trực tiếp cho tôi thấy sự thật."
Cây dao không bén, nhưng nó vẫn có thể dễ dàng cắt đứt những gì mà nó muốn. Thế mà San vẫn ngồi yên ở đó, giương đôi mắt to đen của nó nhìn Wooyoung với đầy vẻ tội nghiệp, khiến cậu nghi ngờ bản thân mình.
Giống như kiểu, liệu có khi nào là cậu đã sai không? San của cậu và Choi San kia, lại không phải là một người.
Rồi chú Shiba dùng chân của nó đẩy cây dao ra, lực yếu ớt đến đáng thương, đến mức Wooyoung cũng không dám làm gì.
Cuối cùng, cậu bất lực thu tay về, "Không phải à?"
Cậu cười, nụ cười buồn nhất mà San từng thấy. Bởi Wooyoung vốn là một chàng trai lúc nào cũng vui vẻ, nói nhiều lại vô lo. Lần này thấy cậu cười như vậy, hắn cảm giác có chuyện gì đó không ổn.
"Anh doạ chú rồi phải không, San?" Cậu hỏi, "Anh chỉ đùa thôi."
Ai lại đùa kiểu khùng điên như vậy?
"Nhưng mà San à, nếu như có một ngày, anh không thể ở với chú nữa thì sao?"
Ý gì?
Wooyoung nhìn San vẫn đang bất động ngồi đó. Cậu dùng răng cắn môi dưới, miễn cưỡng lại đưa cây dao quay về phía mình, hoặc đúng hơn là ngay trên cổ tay mình, nơi có mạch máo vẫn đang đập đều đều.
Xong, cậu cất giọng, chất giọng khàn khàn khó hiểu, "Thấy máu không được sợ. Tìm người đến giúp anh. Còn chú... Thời gian tới không có anh thì phải sống tốt, nhé?"
San thất thần. Bộ dạng thất thần này không hề giống một chú cún đơn giản. Dù Wooyoung không hiểu rõ về thú nuôi, nhưng cảm giác như nó đang lo lắng lắm.
"Vậy nhé, anh đi trước." Wooyoung vừa nói xong, cây dao kề sát nay lại tiến gần hơn.
Cho đến khi lưỡi dao vừa chạm vạo mạch máu màu xanh trên cổ tay cậu, thì 'leng keng' hai tiếng, cây dao đã nằm dưới sàn nhà.
Wooyoung mở to mắt.
Phải, chính là người này. Chàng trai với gương mặt trạt tuổi cậu nhưng lại trông cao hơn cậu một chút. Điển trai, nhưng trông cũng lạnh lùng phải biết.
Chẳng còn Shiba nào ở đây nữa, vì trước mặt Wooyoung là Choi San. Choi San đã từng cứu cậu, cũng là Choi San phó chủ tịch đang mất tích gần đây. Hắn ngồi trên bàn, thay thế chỗ Shiba, phần mày xinh đẹp nhíu lại, vừa rồi vung tay một cái, đánh bay cây dao của Wooyoung.
Xem ra hắn đang rất tức giận. Cậu đoán vậy, vì biểu hiện gương mặt của hắn đã nói lên như thế.
"Quả thật là cậu." Wooyoung thất thần nói.
San biết rõ Wooyoung sẽ không làm gì xa hơn. Hắn biết cây dao kia không đủ sắt bén để khiến cậu rỉ máu ngay khi vừa chạm vào, hắn biết cậu chỉ đang thử hắn mà thôi.
BẠN ĐANG ĐỌC
sanwoo ☂︎ shiba san
FanfictionWooyoung nhặt được chú Shiba này vào ba năm trước, khi cậu đang trên đường từ trường ra trạm xe buýt. Hôm đó trời mưa lớn, một chú cún với bộ lông màu vàng ướt sũng đang rút đầu dưới hai cái thùng rác cạnh đường thật sự khiến cậu rung động một chút...