Edit: @Lệ Diệp.
Cố Lẫm ôm Nhan Niệm Niệm trồi lên mặt nước, hai chân anh không ngừng bơi đứng, duy trì đầu của Nhan Niệm Niệm ở trên mặt nước, nhẹ giọng an ủi: "Niệm Niệm đừng sợ, anh ở đây."
Nhan Niệm Niệm không dám lộn xộn, rất sợ bản thân đem anh cũng kéo xuống dưới nước, cô cẩn thận mà ôm bờ vai của anh, ngửa đầu hô hấp vài cái, tuy rằng yết hầu cùng xoang mũi vẫn rất là khó chịu, nhưng rốt cuộc có thể hô hấp, trong lòng cũng ngay lập tức không có khủng hoảng như vừa rồi vậy.
"Anh trai, chúng ta đi lên như thế nào?" Nhan Niệm Niệm không dám hoạt động quá lớn, chuyển đầu với phạm vi nhỏ mà nhìn khắp nơi.
Cầu tàu chặt đứt, từ nơi này bơi lên bờ hiển nhiên không có khả năng.
Cố Lẫm mang theo cô hướng bên cạnh bơi hơn mười mét, biết trong lòng tiểu nha đầu sợ hãi khẳng định sẽ không bơi lội, anh dứt khoát không dùng tay bơi nữa, tất cả hai cánh tay đều dùng để ôm cô, chỉ dùng chân đạp nước.
Nước ở hồ nhân tạo không phải rất sâu, nhưng là ở bên bờ có chút cỏ nước, Cố Lẫm cẩn thận nhè nhẹ mà tránh khỏi vòng vòng cỏ nước, hướng về phía bên bờ vài bước là có thể dẫm đến đáy nước, anh bế ngang Nhan Niệm Niệm, chậm rãi vượt qua sông lên bờ.
Nhan Niệm Niệm còn có chút sợ hãi, ngoan ngoãn mà làm ổ ở trong lòng ngực anh, đầu dựa vào trước ngực anh.
Ngực anh thật rắn chắc, quần áo ướt đẫm, cô dán mặt ở trên, có thể cảm giác được rõ ràng cơ bắp căng chặt của anh.
Cánh tay của anh rất có lực, một tay ôm lấy lưng cô, một tay cho xuống hai chân cô, nhẹ nhàng mà ôm cô.
Cô rũ chân, còn có thể cảm giác được nước ngấm ở trong.
Thời tiết Yến Thành lạnh sớm, tuy rằng vẫn là đầu thu, nhưng nhiệt độ nước đã lạnh lẽo, cô không khỏi hướng lồng ngực của Cố Lẫm dựa đến càng gần, hấp thu nhiệt khí trên người anh.
Hồ nhân tạo một vòng đều là cục đá lớn nhỏ, Cố Lẫm ôm Nhan Niệm Niệm tới bên bờ rồi, đã có người nghe thấy động tĩnh chạy tới giúp đỡ, vươn tay muốn đỡ lấy Nhan Niệm Niệm.
Cố Lẫm ngước mắt lạnh lùng mà nhìn lướt qua, người tới hoảng sợ, theo bản năng liền tránh ra.
Mắt thấy Cố Lẫm lên bờ, chân dẫm tới mặt đường bằng phẳng, Nhan Niệm Niệm nhẹ nhàng thở ra, "Anh trai, em tự mình đi được."
Môi mỏng của Cố Lẫm nhấp thành một cái đường thẳng tắp, không nói một lời, ôm cô đi tầng chính.
Trong nhà đầu bếp, quản gia, người làm vườn, bảo vệ gì đó tất cả đều tụ lại đây, Nhan Niệm Niệm xấu hổ đến không chịu được, Cố Lẫm còn cố tình ôm cô không bỏ, cô chỉ có thể cuộn đầu nhỏ lại làm ổ ở vai anh, ai cũng không dám nhìn, ngón tay khẩn trương mà nắm tay áo anh.
Cảm giác được thân mình nhỏ bé của cô có chút lạnh lẽo, Cố Lẫm nhíu nhíu mày, bước lên cầu thang, phân phó: "Gọi bác sĩ tới đây."
Lên tầng hai, Cố Lẫm vào một phòng, đem Nhan Niệm Niệm đặt ở trên mặt đất, cúi đầu nhìn thoáng qua.
Toàn thân cô đều ướt, tóc dài khoác trên vai, ngọn tóc còn nhỏ nước. Khả năng bởi vì lạnh, khuôn mặt nhỏ tuyết trắng, lông mi mảnh dài thành một sợi một sợi, cánh môi no đủ cũng mất nhan sắc, thoạt nhìn mười phần đáng thương.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit - Hoàn] [Đang Beta] Túi Nhỏ Bên Ngực Trái - Giản Diệc Dung
RomanceTên truyện: Túi Nhỏ Bên Ngực Trái Tên gốc: Đạo Lão Trong Ngực Kiều Khí Bao Tác giả: Giản Diệc Dung Tình trạng: Hoàn edit Số chương: 72. Editor: @Lệ Diệp, @Thư Trương. Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Thanh Xuân Vườn Trường, Ngọt Sủng, Sạch, Hào Môn...