Chương 2

316 37 8
                                    

Mưa bụi xen lẫn với tiết trời đều khiến cho người ta cảm thấy giống như ở giữa sương mù và bên ngoài là hai thế giới khác nhau, xa xa nhìn qua, như là cửa sổ mở ra sương mù tiên cảnh, đến gần nhìn xem, lại là bẩn thỉu đến kinh người.

Ngụy Vô Tiện dựa lưng vào lớp tường thạch điêu thô ráp mà trượt xuống, ngồi sập xuống đất.

Yết hầu giật giật, Ngụy Vô Tiện đem bọc giấy lương khô hung hăng quăng ở dưới đất.

—— Giang Trừng không thấy.

Trong ngõ nhỏ lưu lại một mảnh hỗn độn, lại chưa từng có vết tích đánh nhau. Giang Trừng hẳn là rời đi cực kỳ gian nan, một đường đụng đổ không ít tạp vật, tán lạn đến khắp nơi ở trên mặt đất, cuối cùng là dứt khoát ngọ nguậy chạy ra đi.

Vì cái gì a......

...... Chẳng lẽ cùng ta ở cùng một chỗ sống sót cứ như vậy không chịu nổi sao?

Trước mắt từng đợt biến thành màu đen, Ngụy Vô Tiện nhặt lên bánh bao ở trong đống nước bùn hung ác cắn nuốt, giống như là tẩu thi mà cứng ngắt đứng người lên, quay đầu vọt vào trong một phương mưa bụi.

--------------------------

Sương mù khắc vào trong mắt của Giang Trừng.

Bọn hắn vốn có thể chỉ dùng một chiêu thức để lấy đi tính mạng của hắn, lại vẫn cứ nhất quyết lấy quyền đấm cước đá giống như là muốn giết thời gian.

Chân của ai đó giẫm lên trên đầu của hắn, Giang Trừng rõ ràng ở trong khoang miệng cảm nhận được nồng đậm mùi máu tươi, hắn thế mà lại ngửi được mùi hoa sen.

Đó đã từng là hương vị của quê nhà.

Bên tai cũng đang vang vọng, là tiếng chuông báo canh giờ, khi khóa học kết thúc mọi người cùng nhau dọc theo đường đi vui đùa ầm ĩ. Đều là những khuôn mặt quen thuộc của các sư đệ, ngày xưa cùng nhau hoạt bát đến dị thường, lại rời đi càng lúc càng xa, cuối cùng độc lưu lại hắn một người.

Trong nháy mắt, hắn thấy được dưới bầu trời xám trắng đổ mưa liên miên.

Sương mù khắc vào trong mắt của Giang Trừng.

Hắn nhận ra, kia là màu của máu.

Sau một khắc, hắn ngóc đầu lên cố gắng chống tay ngồi dậy, lại vô lực mà ngã xuống, một con mắt chảy máu, một con mắt khác rơi xuống nước mắt.

—— Hắn nhìn thấy ở ngoài thanh sắt, sư huynh của hắn quỳ ở trong một phương mưa bụi.

Ngụy Vô Tiện là tự chui đầu vào lưới.

Không có chút nào giãy dụa, phảng phất giống như lúc trước thừa sống thiếu chết trốn đi chỉ là một trò đùa.

Hắn từ đầu đến cuối chỉ làm hai cái động tác ——

Xuất hiện.

Quỳ xuống.

- Để cho ta gặp Giang Trừng.

------------------------

Ngụy Vô Tiện nhìn thấy Giang Trừng trong nháy mắt đó liền run rẩy bờ môi khóc lên.

《VMSK》- Duy Cầu Hữu TiệnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ