Chương 4

260 36 0
                                    

Hai người một đường trốn trốn tránh tránh, thay đổi trang phục, Ngụy Vô Tiện tháo ra dây cột tóc, tóc xuôi theo động tác của hắn mà rủ xuống tán loạn ở sau lưng, hắn luồng hai tay về phía sau, buộc gọn hai bên tóc mai ở sau đầu. Trên người của bọn hắn không có ngân lượng, Ngụy Vô Tiện từ xa trông thấy một căn nhà nhỏ, thừa dịp người ta đi ra ngoài làm việc mà ở trên cái xà treo lên áo quần tiện tay rút đi vài bộ. Hướng phía đằng kia bóng lưng của bọn họ chắp tay làm tư thế tạ lỗi, lẩm bẩm nói ngày sau nếu có cơ hội gặp lại sẽ đền bù gấp đôi. Giang Trừng nhịn cười không nổi đưa tay gõ đầu hắn một cái, chê hắn phiền còn nói phải nhanh chân nếu không chỉ sợ Ôn cẩu đuổi kịp. Ngụy Vô Tiện không nói, thay hắn đội lên mũ trùm, mới dắt hắn rời đi.

Lần này Ngụy Vô Tiện cũng không dám lại để cho Giang Trừng ở một mình, đi bất kì đâu cũng sẽ mang theo Giang Trừng đi cùng.

Bọn hắn rời Vân Mộng ở một thị trấn nhỏ cách Lan Lăng không xa tìm một cái miếu nhỏ bị bỏ hoang nghỉ tạm. Có lẽ đã từng có người nào đó vừa tá túc không lâu, vẫn còn dư lại đống củi khô cùng ở một bên đống rơm nhỏ được đắp lên để làm giường. Ngụy Vô Tiện ở trong lòng âm thầm nói vài câu cảm kích, đốt lửa để cho Giang Trừng ngồi xuống sưởi ấm mới thong thả chạy đến khu rừng ở cách đó không xa bắt gà rừng, đánh thỏ rừng.

Bàn tay của Giang Trừng bắt đầu sưng đau, Ngụy Vô Tiện dùng một cành cây nhỏ cố định lại bàn tay của hắn, cũng đã dùng vải bao quanh lại. Ngụy Vô Tiện ra khỏi cửa miếu chưa bao lâu, Giang Trừng liền chịu không nổi mà run rẩy ôm lấy bàn tay của mình. Thật sự là quá đau, lúc trước vì sợ trễ nãi kế hoạch mới bắt buộc dùng đến loại biện pháp này, thật không nghĩ khi sưng nhiễm lên rồi mình lại có chút không gắng nổi. Bây giờ kim đan cũng đã bị hóa, không có linh lực cũng đồng nghĩa với việc vết thương sẽ rất lâu mới có thể khôi phục, mà dù có khôi phục, mình cũng chưa chắc đã có thể luyện kiếm...

À mà, dù gì mình cũng không có kim đan, luyện kiếm hay không thì cũng có ích gì, lại là như thế nào có thể trả thù...... Nghĩ đến đây Giang Trừng liền tự giễu bật cười. Giang Vãn Ngâm a Giang Vãn Ngâm, ngươi xem ngươi bây giờ, chỉ là một tên phế nhân không hơn không kém, ngươi rốt cuộc còn có thể làm được cái gì? Ngươi chính ngay cả bản thân mình còn không bảo vệ nổi, lại còn mong muốn báo thù, đúng là châm chọc, đúng là khôi hài.

Giang Trừng cởi xuống áo khoác, đi đến chỗ đống rơm ở bên cạnh đó nằm xuống. Ủy khuất, đau đớn, tuyệt vọng, không cam tâm tất cả như muốn nuốt chửng lấy hắn, hắn dứt khoát nhắm lại mắt, đem nước mắt tất cả kìm hãm mà nuốt xuống, co ro nằm như vậy mơ màng ngủ từ lúc nào cũng không hay.

Ngươi thật vô dụng.

--------------------

Ngụy Vô Tiện vui vẻ trở về hai tay xách hai con gà rừng vô cùng phấn khởi mà muốn mở miệng khoe thành tích với Giang Trừng. Vừa vào cửa lại nhìn thấy người kia cuộn tròn ôm lấy bàn tay trái bị gãy mà ngủ. Hắn cẩn thận đặt xuống hai con gà rừng, đi đến cầm lấy áo choàng đắp lên cho Giang Trừng.

Giang Trừng xưa nay ngủ kém, rất dễ bị đánh thức, chưa kể gần đây còn thường xuyên mơ thấy ác mộng. Có lẽ đi mấy ngày trời quá mức mệt mỏi, hắn ngủ được sâu, Ngụy Vô Tiện đắp lên áo choàng ở trên người hắn hắn cũng chỉ là rúc đầu vào bên trong áo choàng lầm bầm vài câu. Ngụy Vô Tiện thấy hắn đáng yêu, không tự chủ được vươn tay đi sờ đầu của hắn, ánh mắt cũng dịu dàng nhu hòa đi mấy phần. Sau lại ánh mắt dời xuống phía trên bàn tay trái bị thương kia, nhẹ nhàng chạm vào, lại sợ làm đau hắn. Hốc mắt giống như nóng lên, hắn biết bây giờ Giang Trừng đã không còn Kim Đan, mình có làm việc này cũng vô dụng, nhưng hắn vẫn là không nỡ mà liên tục đem linh lực từng chút một truyền vào bên trong bàn tay bọc bởi vải bố kia của Giang Trừng. Cảm giác ấm áp lan truyền khắp xương ngón tay đến mu bàn tay, lúc này đôi lông mày vốn đang nhăn lại của Giang Trừng cũng giãn ra chút ít.

《VMSK》- Duy Cầu Hữu TiệnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ