10. Lão Đới là tốt nhất.

1.7K 208 14
                                    

Mọi người nghe bài trên nha, cảm giác bài này cho vào chap nào để đọc truyện thì cũng hợp hết trơn :v lúc nào tôi viết fic cũng đều nghe bài này đó :))


———————-


Ngày hôm sau như thường lệ Đới Manh vẫn phải lên công ty tập luyện như thường lệ. Cô thật sự chưa muốn gặp lại Dụ Ngôn chút nào, hôm qua cô gần như mất ngủ, nằm lăn lộn trên giường cả đêm vì suy nghĩ. Đúng là cô chưa nghĩ ra làm thế nào để đối diện với Dụ Ngôn, tạm thời chưa có câu trả lời cho việc này...

Đới Manh mang đôi mắt sưng húp đen sì, đầu tóc rối loạn vào phòng tập lúc sáng sớm. Hứa Giai Kỳ bị bộ dạng cosplay con ma của Đới Manh doạ cho giật mình, liền quay sang ôm chặt lấy Khổng Tuyết Nhi vẻ hoảng sợ lắm, tranh thủ rúc vào lòng cô làm nũng, cái mỏ chu lên:

- Huhu Tuyết Nhi cậu mau cứu mình, Đới Manh mới sáng sớm đã làm con ma doạ người, chị ấy sẽ làm mọi người xui xẻo cả ngày mất...

Tuyết Nhi đã quen với kiểu làm nũng ngang ngược này của Hứa tự luyến nên chỉ vỗ vỗ đầu Hứa Giai Kỳ, gật gù vẻ thương cảm người yêu lắm. Mạc Hàn nhìn thấy Đới Manh vậy cũng giật mình, rốt cuộc đêm qua em ấy làm gì mà mắt lại sưng húp vậy chứ, nhìn bộ dạng cũng không giống còn ốm nữa mà?

- Chị nhìn như xác sống ấy, mệt quá thì đi nghỉ đi, muốn ốm nữa hay sao? - Tôn Nhuế đi ngang thuận chân đá một cái vào mông Đới Manh, làm cô ôm mông đau điếng.

- Chị khỏi ốm rồi, đêm qua mất ngủ chút thôi. Xuỳ xuỳ mọi người nhiều chuyện quá, mau tập luyện đi.

Đới Manh rõ ràng không muốn mọi người vì mình mà tốn thời gian chú ý tới, còn nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Mạc Hàn cũng làm cô khó xử, từ lúc Mạc Hàn tỏ tình với cô tới giờ hai người cũng chưa nói chuyện lại lần nào. Nhưng điều Đới Manh sợ nhất bây giờ chính là phải gặp Dụ Ngôn...


————-



- 1, 2, 3, 4...

Tiếng giáo viên dạy nhảy đếm đều đều để các thực tập sinh cùng tập nhảy, đây quả là một bài hát rất khó, ai nấy đều đã mồ hôi chảy thành suối, chân tay thì mỏi nhừ.



- A...!

Bỗng một tiếng kêu vang lên cùng với một thân hình đổ sụp xuống nền sàn. Đới Manh theo phản xạ quay ra nhìn nơi phát ra tiếng kêu ngay sau lưng mình, các thực tập sinh khác cũng đã mau mau chạy đến xem người vừa bị ngã.


Thân ảnh nhỏ bé của Đoàn Nghệ Tuyền nằm sõng soài dưới đất đập vào mắt Đới Manh, giờ Đới Manh là người ở gần Đoàn Nghệ Tuyền nhất. Cô không suy nghĩ gì nhiều, cũng không chú ý tới Mạc Hàn ở kia đang nắm chặt tay quan sát, vội vàng ngồi thụp xuống nhìn cổ chân đỏ tấy của em, Đới Manh biết đây là vết thương cần được xử lí ngay trước khi trở nên nặng, cô đưa ánh mắt lo lắng hỏi:

- Đau lắm đúng không, nào, chị bế em về phòng sơ cứu.

Trong ấn tượng của Đới Manh, dù chỉ ít hơn cô một tuổi thôi nhưng Đoàn Nghệ Tuyền là một người cực kì giỏi, em ấy toàn diện về mọi kĩ năng, hơn nữa khi biểu diễn lại biến thành một con người khác hẳn, rất có sức hút trên sân khấu. Không những thế trong mắt Đới Manh thì Đoàn Nghệ Tuyền còn là một người rất tốt bụng, rất dễ thương, tuy nhìn dáng người nhỏ bé vậy mà còn có ý chí kiên cường nữa, lần này đau như vậy mà em ấy không hề kêu một tiếng nào, nhưng nhìn bộ dạng cắn chặt răng và mồ hôi chảy đầy trán như vậy là biết em đang cố nén đau rất nhiều...

[Đới Ngôn] Kế hoạch theo đuổi tiền bối Dụ | Đới Manh x Dụ NgônNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ